Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1207 - Chương 1208

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1208 -

Lục Vũ không nhịn được, anh ấy tưởng như mình đã khóc cạn nước mắt từ bé giờ lại bật khóc giống như một đứa trẻ: “Tổng huấn luyện viên Hứa, thùng lưu trữ của chúng tôi vẫn chưa mất, nó vẫn luôn ở đây.”

Đúng vậy, 19 người chen chúc trong tàu ngầm của anh ấy, đi tới hôm nay chỉ còn 7 người. Bọn họ đã trải qua vô số hung hiểm khó có thể tưởng tượng, nhưng bọn họ vẫn không làm rơi thùng lưu trữ.

Có lẽ chính bởi vì niềm tin này, mới giúp bọn họ kiên trì đến hôm nay.

Mọi người ngạc nhiên, bọn họ điên rồi sao? Biển cả hung hiểm như vậy, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Hứa Khai Thái nghiêm mặt, một hồi lâu mới mở miệng: “Tàu ngầm ở đâu?”

Trịnh Vỹ Lệ mở miệng: “Ở trên biển.”

Tổng cộng có 7 chiếc tàu ngầm, còn lại hai thùng lưu trữ, toàn bộ đều được giấu ở vịnh bí mật.

Đúng vậy, nơi đó còn có hơn trăm người, ngoại trừ trông coi tàu ngầm thì bọn họ còn bắt cá, mà bên này còn có mỏ dầu có thể lấy lửa, bọn họ có tin là mình có thể biến vùng đất hoang tàn này thành ốc đảo.

Lý tưởng rất tốt đẹp nhưng đáng tiếc là bọn họ lại ở quá gần Đại bàng hói.

Vẻ mặt Hứa Khai Thái nghiêm nghị lạnh lùng, vỗ bả vai mấy người: “Các cậu đều làm rất tốt, không hổ là những người quân nhân của người dân.”

Những lời này khiến Trương Siêu và Trịnh Vỹ Lệ cũng ứa nước mắt, dù có làm sao cũng không nín được.

Quá khổ, quá khó khăn, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, khi nhớ lại, tất cả đều thành những mảnh thủy tinh đâm vào tim.

Sau khi khóc xong, những việc cần phải đối mặt vẫn phải đối mặt.

Tuy là trùng hợp đụng phải, nhưng vẫn phải giải quyết khó khăn.

Hoắc Dực Thâm mở miệng, yêu cầu lãnh đạo doanh trại ngồi xuống nói chuyện với tiểu đội đặc biệt.

Mục tiêu của tiểu đội đặc biệt rất rõ ràng, bọn họ phải mang theo thùng lưu trữ rời đi, cho dù là Đại bàng hói cũng không ngăn cản được.

Nhưng mà trước khi khai chiến, bọn họ phải xác định doanh trại có rời đi hay không.

Ai mà lại không hướng tới một cuộc sống tốt hơn, nhưng doanh trại có hơn một ngàn người, hơn nữa có hơn một trăm người đã trở thành tù binh cũng đâu thể vứt bỏ bọn họ, nói rời đi là rời đi.

Mục tiêu của Hoắc Dực Thâm rất rõ ràng: “Nếu như lựa chọn rời đi, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp đỡ các anh cứu người bị bắt ra, nếu như các anh lựa chọn không rời đi, chúng tôi lấy được thùng lưu trữ rồi thì sẽ rút lui, các anh phải chuẩn bị tốt đối mặt với sự trả thù của bọn họ.”

Sự việc liên quan đến hơn một ngàn người, không phải hai ba câu là có thể quyết định.

Trương Siêu suy nghĩ một chút: “Chúng tôi cần thảo luận.”

Vì thế, tiểu đội đặc biệt chờ ở bên ngoài.

Sau nửa giờ, cuối cùng doanh trại đã quyết định rằng họ sẵn sàng rời đi.

Thành phố Hoa trực thuộc căn cứ quốc gia Hoa Hạ, nhưng bọn họ xuất thân từ quân đội phía nam, tư tưởng sẽ hơi nghiêng về một phía.

Vô số kinh nghiệm nói cho bọn họ biết, dù thành phố Hoa rất tốt, nhưng Khương Ninh lại không chọn, nhất định có nguyên nhân.

Nếu cô đã đưa ra quyết định như vậy thì sẽ không sai.

Cho dù là công hay tư, bọn họ đều thiên về căn cứ Phượng Thành hơn.

Có điều đội ngũ quá lớn, có nhiều người hướng tới căn cứ Hoa Thành hơn, nhưng các lãnh đạo đều lựa chọn căn cứ Phượng Thành nên bọn họ cũng chỉ có thể phụ họa theo.

Dù sao mọi người trong doanh trại đều đã cùng nhau trải qua khó khăn, đến địa phương mới cũng có thể đoàn kết, nếu như một mình chạy đến thành phố Hoa, không quen cuộc sống nơi đây thì làm sao bây giờ?

Vì thế toàn bộ đều quyết định đi thành phố Phượng.

Sau khi quyết định xong xuôi, kế tiếp phải đối mặt với vấn đề làm sao để có thể rút lui nhanh chóng.

Ngoại trừ tù binh và một nhánh trên biển, trong doanh trại còn có mấy trăm người, mà bọn họ chỉ có bảy chiếc tàu ngầm, cho dù nhét chật người vào hành lang tàu ngầm, nhiều nhất chỉ có thể nhét được 400 người.

Càng quá tải nhiều thì rủi ro càng lớn.

Vậy 600 người còn lại thì phải làm sao?

Bình Luận (0)
Comment