Đám người Khương Ninh cũng không rảnh rỗi, ai nấy đều cải trang.
Không cùng một tộc người thì đường nét gương mặt sẽ có rất nhiều điểm khác biệt, chỉ có thể cố gắng dựa vào tà thuật của phương Đông để bù đắp.
Vẽ nửa ngày, thế mà cũng có được vài phần tương tự.
Năm xưa gia cảnh Hoàng Mậu rất tốt, ba mẹ đã bỏ nhiều công sức vào việc đào tạo ngôn ngữ của cậu ấy. Cho nên cậu ấy không chỉ học được bốn thứ tiếng mà còn nói được giọng Mĩ siêu chuẩn.
Người nhà định đào tạo cậu ấy theo hướng tinh anh, ai ngờ cậu ấy lại phản nghịch chạy đi tòng quân, hơn nữa còn thành công vượt qua khâu tuyển chọn của bộ đội đặc chủng.
Lựa chọn phản nghịch này khiến cậu ấy không còn cơ hội ở cạnh ba mẹ nữa.
Trước kia cậu ấy luôn tự trách và dằn vặt, về sau cậu ấy lại thấy may mắn vì bọn họ rời đi sớm, không cần chịu những khổ cực sau này nữa.
Bọn họ ra đi trong cực hàn, ngủ một giấc rồi không dậy nữa, không hề chịu chút đau đớn nào.
Mọi người mặc thêm vài bộ quần áo, dáng người to lớn, cường tráng lập tức lộ ra, có phong phạm của người Đại bàng hói.
Chỉ là không biết chị Ninh lấy đâu ra kính áp tròng, đeo vào mắt rất khó chịu nhưng vì hiệu quả cho nên bọn họ chỉ có thể chịu đựng.
Trịnh Vỹ Lệ quen với bố cục mỏ dầu, Đinh Kỳ cũng bí mật truyền tin tức về, bọn họ đã điều tra được hết thông tin về phân bố trạm gác của Đại bàng hói, thời gian thay ca, làm việc và nghỉ ngơi.
Mỏ dầu có ba trạm gác, bọn họ nhìn thấy ánh đèn xa xa di chuyển rất nhanh thì lập tức cảnh giác.
Bọn họ dùng ống nhòm dò xét, phát hiện là hai chiếc xe bọc thép kiểu Mĩ đang di chuyển.
Đánh giá từ hướng xe lao tới, tốc độ lái xe điên cuồng, và lộ trình di chuyển đã cá nhân hóa mà xem xét thì đằng ấy chắc chắn là người bên mình.
Chỉ là tại sao họ lại đến đây vào buổi tối?
Gió cát buổi tối rất lớn, thỉnh thoảng lại gào thét bên tai, bụi bặm ào ào chui vào trong mũi.
Rất kinh khủng.
Xe càng ngày càng gần, đám lính gác lên tinh thần.
Rất nhanh, hai chiếc xe bọc thép đã đến cửa khẩu thứ nhất.
Hoàng Mậu ngồi ở ghế lái méo miệng ngậm điếu thuốc: “Hey…”
Cửa sổ xe vừa mở ra, nhạc Death Metal Rock and Roll vang ầm trời, mùi thuốc lá sặc mũi và mùi rượu nồng đậm.
Trong xe có cả nam và nữ, một đám rung đùi đắc ý như chơi thuốc, cơ thể nhiệt tình rung lắc.
Hoàng Mậu thò đầu ra, nói chuyện vô cùng kiêu căng, ngạo mạn: “Bọn này là chiến đội đặc biệt do tổng bộ phái tới giúp bọn mày dọn cái đám người Hoa phá hoại kia...”
Cậu ấy vừa nói mục đích bọn họ đến vừa càu nhàu, mắng cả đám lính đóng quân đều là bọn ăn cứt, ngay cả đám binh tôm tướng tép cũng không dẹp được, làm hại bọn họ phải chạy từ tổng bộ tới, cuối tuần vui vẻ cứ vậy mà bị phá hoại.
Lính gác không nhận được tin tức tổng bộ sẽ phái người tới nhưng bọn họ ai cũng có gương mặt của người phương tây, thái độ bướng bỉnh và thô lỗ cũng y xì đúc với những người từng tới trước kia.
Gã ta rất tận tụy với công việc, yêu cầu họ ra khỏi xe để kiểm tra.
"Kiểm tra cái gì?” Đám lính vừa nghe thế thì lập tức bùng nổ: “Xem bọn tao mang theo vũ khí gì à?”
Hùng hùng hổ hổ nhưng toàn bộ đều xuống xe.
Đừng thấy bọn họ hút thuốc uống rượu mà nhầm, cả người bộ đội đặc chủng đều treo đầy vũ khí giết người.
Trên giày quân đội gắn dao găm quân đội, súng lục, súng tiểu liên, lựu đạn...
Thùng vũ khí ở đuôi xe thậm chí còn có thuốc nổ, súng phun lửa, tất cả đều là hàng của Mỹ.
“Hey, man...”
Hai gã lính gác bị bọn họ đẩy qua bên cạnh ân cần thăm hỏi họ bằng đủ lời hoa mỹ.
Hoàng Mậu lấy thẻ công tác và một chồng văn kiện ra, rất dễ dàng đi qua ngay trước mắt bọn họ, thỉnh thoảng cái miệng lại nói vài câu thô tục, vẻ mặt đầy nóng nảy mất kiên nhẫn.
Quân hàm cao hơn bọn họ, vũ khí nhiều hơn bọn họ, mắng chửi thô tục còn rất lợi hại, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cho đầu bọn họ nở hoa.
Cuối cùng, lính gác nhắm mắt cho qua.
Người của tổng bộ đúng là trâu bò, cái đám trước kia đến cũng chỉ được cái mã, nhất định không thể làm mích lòng mấy người này!
Hai xe bọc thép tiếp tục di chuyển.
Trạm gác số 2 có thể quan sát số 1, chỉ là hai chiếc xe bọc thép quá mức thu hút ánh nhìn cho nên trong toàn bộ quá trình, lực chú ý của bọn họ đều bị nó hút chặt.
Một lát sau, ống nhòm của lính gác dời về trạm gác số 1 nhưng cũng không phát hiện bất cứ điều thường nào, vì vậy gã ta lại tiếp tục nhìn chằm chằm xe bọc thép.
Gã ta đâu thể ngờ, bốn tên lính gác của trạm gác số 1 đã ngã trong vũng máu...