Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1219 - Chương 1220

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1220 -

Chó có thể cảm nhận được tốt xấu, nó đã bị bắt lại còn đang bị thương, lông chó toàn thân nó dựng thẳng lên.

Thật, thật đáng sợ!

Tính mạng của nó bị đe dọa rồi!

Khương Ninh mang chó về phòng rồi khóa trái cửa.

Cô thấy căn phòng chật chội nên dứt khoát dắt vào không gian.

Con chó đen đã bị đeo rọ mõm, nó đã bị đói bụng vài ngày rồi nên vô cùng yếu ớt.

Khương Ninh cũng mặc kệ, lấy thịt nướng và bia ra, cô và Hoắc Dực Thâm ăn ngấu nghiến.

Con chó đen này được tổng bộ điều tới, đã đi theo Đại bàng hói cũng khá lâu, thỉnh thoảng nó còn có thịt hộp cho bữa trưa để nhét kẽ răng.

Đãi ngộ thế này với con chó là đã hơn hẳn con người, nhưng... Sườn nướng, mùi gà quay thật sự quá thơm.

Nó chưa từng được ăn, nó không nhịn được mà chảy nước miếng, đôi mắt nó lóe sáng, nước miếng chảy ròng ròng trên mặt đất.

“Gâu gâu.”

Khương Ninh không chiều nó, tiếp tục ăn vụng sau lưng thành viên trong đội, cô ăn nhiều đến nỗi con chó trước mặt ngốc luôn rồi.

Cô tích được nguyên một chậu xương rồi đá chậu tới bên người Becgie.

Khương Ninh cởi cái rọ mõm chó ra: “Mày còn nhe răng nữa là tao làm thịt mày nấu thịt chó hầm bây giờ.”

Bản năng thôi thúc khiến chú chó đen ăn.

Đừng thấy đây chỉ là xương, chúng thơm quá trời.

Nhìn cái dáng vẻ chẳng có tí triển vọng nào của nó, Khương Ninh không nhịn được mà thưởng cho nó một cái chân đùi thơm ngào ngạt.

Hầy, cô nhớ con chó nhà cô quá đi.

Lúc đang gặm đùi gà, đột nhiên chó đen lại khóc nức nở.

Có quỷ mới biết nó đang khóc cái gì, có thể là do từ lúc sinh ra nó chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy.

Nhìn cái dáng vẻ được hời trông chẳng có tí triển vọng gì của nó kia kìa.

Ăn uống no đủ, Khương Ninh tắm rửa xong rồi rời khỏi không gian, ngủ trong căn phòng chật chội.

Becgie lẳng lặng ghé vào góc, nó không thể đi ra ngoài, bên ngoài chỉ toàn con người đang muốn ăn nó.

Để có thể lái tàu chở quá tải mấy trăm người thì cần có kỹ thuật siêu giỏi. Hứa Khai Thái theo dõi chỉ huy toàn bộ quá trình.

Nhiều người thì cũng lắm chuyện rắc rối, đi toilet, tìm chỗ ngủ, đói bụng gì gì đó, và cả đủ loại tình huống xuất hiện, ầm ĩ tới mức khiến người ta đau đầu.

Đám người Trịnh Vỹ Lệ ở 2688, nhưng còn có người phụ trách đi theo lên tàu ngầm hạt nhân, mang theo khá nhiều vật tư cướp được từ trại đóng quân Đại bàng hói. Có điều bọn họ lặn lội đường xa, hơn nữa nhân số đông cho nên phải tính toán tỉ mỉ, phải ăn thật tiết kiệm.

Thấy chị Ninh và Hoắc Dực Thâm trốn, đám người Hoàng Mậu cũng thông minh đột xuất, chuyện quản lý thành viên doanh trại hoàn toàn giao cho người phụ trách.

Bọn họ chỉ tiện đường đưa bọn họ trở về lại còn không thu phí.

Về phần những thứ khác, những người kia cứ tự xem mà làm.

Không phải tiểu đội đặc biệt hẹp hòi, mà là nhiều người thì lắm vấn đề. Mấy trăm người chen chúc ở tàu ngầm, cho dù là oxy hay là ăn uống vệ sinh đều không phải là chuyện nhỏ, bọn họ không có thời gian cũng không có sức lực đâu mà lo liệu.

Ngoại trừ bảo đảm an toàn, đám người Hứa Khai Thái còn phải tăng tần suất điều khiển tàu lặn xuống để lấy không khí lên, hoàn toàn chẳng còn tí sức lực nào mà quan tâm những thứ khác nữa.

Để phòng ngừa xảy ra vấn đề, họ đã nói rõ ràng với người phụ trách doanh trại.

Mặt khác, những người sống sót ăn uống nghèo nàn, còn tiểu đội đặc biệt cũng không dám khoe của nên họ cũng chỉ ăn canh suông.

Thực ra đây cũng không phải đùa, đừng có ôm hết trách nhiệm lên người mình, cũng đừng đánh giá quá cao tố chất của người sống sót. Ai cũng rất khó khăn ai cũng không đơn giản, tất cả đều là tay già đời đã sinh tồn ở tận thế hơn mười năm.

Quả nhiên, các thành viên bắt đầu nghe thấy có người đưa ra ý kiến.

Bọn họ muốn tìm chỗ ngủ, muốn ăn chút gì ngon, nói đầu mình choáng váng muốn nôn...

Người có thể làm một trong những người phụ trách của doanh trại thì cũng không phải người dễ bị ức hiếp, lúc này mặt anh ấy tối sầm: “Yêu cầu nhiều thế cơ à, hay là tôi bảo họ chở mấy người đi về nhé?”

Mới đầu anh ấy còn oán thầm, cảm thấy yêu cầu của tiểu đội đặc biệt hơi mất tình người.

Kết quả, đám người này lại thật sự già mồm cãi láo mà vùng dậy.

Còn có người chưa từ bỏ ý định, nói mình bị tiêu chảy muốn vào toilet.

“Tiêu chảy cái gì?” Anh ấy liếc mắt một cái: “Mỗi ngày chỉ ăn có tí đồ, anh còn có thể đi ngoài cơ đấy? Nhịn đi.”

Đừng tưởng rằng anh ấy không biết tên này muốn chiếm nhà cầu để ngủ.

Yêu cầu của mình không ngừng bị bác bỏ, còn tiểu đội đặc biệt cũng thật sự mặc kệ bọn họ, hơn nữa các đội viên còn ăn uống nghèo nàn hơn mình. Vì thế nhiều người cũng dần dẹp ý định của mình lại.

Họ phải chịu đựng, hy vọng có thể đến thành phố Phượng sớm một chút.

Khương Ninh đang ngủ say, đột nhiên thấy lắc lư dữ dội.

Sợ cái gì thì tới cái đó, bọn họ gặp phải sóng to gió lớn.

Mọi người bên ngoài sợ hãi, không ngừng la hét, hình như còn kèm theo cả tiếng khóc...

Bình Luận (0)
Comment