Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1230 - Chương 1231

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1231 -

Bạch Tuyết vô cùng khó chịu, trong lòng nó thấy không phục, nếu không phải vì có bà mẹ chồng giàu có ở đây thì có khi nó đã xé xác chồng mình rồi.

Bốn đứa nhỏ bị kẹt ở giữa, nhưng trong lòng chúng cũng đã nghiêng về một bên, ai bảo người cho bọn nó ăn là bà nội chứ.

Bạch Tuyết tức giận trở về nhà.

Huấn luyện viên mang thuốc đến, xử lý vết thương khắp người cho Becgie.

Becgie không thể hiểu nổi, tại sao kẻ bị thương luôn là nó?

Khương Ninh cũng thấy áy náy, lấy ra hộp đồ khô ra, xem như bồi thường.

Becgie đã từng ăn thứ này, nó vừa ngửi được mùi quen thuộc thì hai mắt sáng lên, phấn chấn hơn hẳn.

Khương Ninh rời khỏi chỗ huấn luyện chó, tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô ôm chầm lấy chú chó, lặng lẽ đánh giá nó.

Sau khi đến thành phố Phượng, dường như cô luôn lênh đênh trên biển. Dù khi về nhà cô cũng chơi với chó, nhưng không còn quan tâm như trước.

Từ một cô gái trẻ đến bây giờ cô đã hơn ba mươi tuổi, bình thường vẫn hay chăm sóc mà vẫn xuất hiện dấu hiệu tuổi tác.

Mà tuổi thọ của chó lại còn ngắn hơn.

Cô cẩn thận kiểm tra cho chó từ lông, xương đến hình thể.

Nó đã từng bị biến dị nên thoạt nhìn vẫn còn trẻ, thật ra thì nó cũng đã già rồi, lông đã bắt đầu đổi màu.

Khương Ninh đột nhiên rất khó chịu, ôm chú chó thật chặt.

Chú chó cứ kêu “ư ử” không ngừng, dường như đang oán trách việc cô ít khi ở bên cạnh nó.

Cô không ở nhà cả ngày nên Đậu Đậu cũng bận đến mức không thể quan tâm đến nó.

Xin lỗi, phải cho nó ba cái đùi thì mới được tha thứ.

Cô vuốt ve đầu chú chó: “Sắp hết năm rồi, tao sẽ ở bên cạnh mày.”

Tuy nó đã già nhưng không yếu, nó vẫn ung dung đánh thắng Becgie nên bị thương cũng rất nhẹ.

“Mày cứ thích ghen tuông lung tung, A Ngốc sắp làm con rể của mày. Nếu như mày muốn làm ông nội thì phải dựa vào sự cố gắng của nó mới được đó.”

Khương Ninh vừa trấn an vừa tẩy não chó: “Bạch Tuyết là sói, sói chỉ có duy nhất một người bạn đời mà thôi, sẽ không ngoại tình đâu, mày hiểu lầm nó rồi. Chỉ là mẹ vợ muốn xem mặt con rể, càng nhìn càng thấy thích mà thôi. Dáng vẻ này của mày mà cũng làm ba sao, chỉ biết sung sướng thôi, Bạch Tuyết còn phải lo cho con cái kia kìa, nó muốn sớm ôm cháu…”

Chú chó ngơ ngác, nó hoàn toàn không hiểu được.

Khương Ninh bôi thuốc giảm đau cho nó, sau đó mới dẫn nó đến nhà khách.

Nhà khách rất lớn, lều vải dựng thành từng dãy vô cùng chỉnh tề.

Khương Ninh vừa định nói thì chó đã nghe được tiếng động, nó lập tức vểnh tai lên, sau đó nghiêng đầu, chạy nhanh đến một nơi: “Gâu!”

Lục Vũ kinh ngạc nói: “Cola.”

Tuy nó không nhận ra người nhưng nó nhận ra tiếng.

Bốn người bọn họ đã đến căn cứ được hai ba ngày nhưng cũng không rảnh rỗi, bọn họ đã đi dạo hết thành phố Phượng.

Nhưng mà, khi họ vừa định ra ngoài lần nữa thì gặp Khương Ninh.

Sau khi nghỉ ngơi, bốn người bọn họ vẫn gầy còm, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, quần áo cũng đã được thay mới.

Cậu ba nhà họ Dung rất chu đáo, không cần bọn họ phải mở miệng thì những vật tư còn thiếu đã được đưa đến tay.

Bọn họ đã xa cách mấy năm nên so với lúc còn sống ở khu biệt thự ở Tân Thành, cậu ấm nhà giàu này đã thay đổi quá nhiều, không biết còn tưởng ai nhập vào.

Khi gặp lại Khương Ninh, bọn họ tưởng rằng đây đã là niềm vui do bề trên ban tặng rồi, không ngờ lại còn có thể sống ở thành phố Phượng.

Trưa hôm qua bọn họ đến trung tâm giao dịch gặp cục trưởng Lăng, ông ấy còn nhiệt tình muốn mời bọn họ ăn cơm.

Vậy là bọn họ nói chuyện với nhau cả buổi trời, từ chuyện ở thành phố Phượng cũ đến chuyện ở thành phố Phượng mới, sau đó ông ấy còn cười hỏi: “Sau này mọi người có kế hoạch gì không?”

Con người như sống hết một kiếp vậy, làm gì có ai không nghĩ đến chuyện sau này, nhưng bốn người bọn họ không những là quân nhân, mà còn là nhân viên Kế Hoạch Helios.

Ban đầu bọn họ vào đầu não trong căn cứ quân đội, cũng chỉ vì muốn sống sót trong thiên tai.

Nếu có thể trở thành quân nhân thì trên vai phải mang trách nhiệm và sứ mạng khác nữa.

Bốn người bọn họ đã bàn bạc với nhau, cuối cùng mới quyết định đến thành phố Phượng.

Bọn họ có chức vụ trong quân đội nên không thể tùy ý lựa chọn được: “Cục trưởng Lăng, chúng tôi sẽ nghe theo tổ chức sắp xếp.”

Cục trưởng Lăng cũng không nói gì thêm: “Tôi rất vui vì mọi người có thể đến đây, như vậy chúng ta có thể xây dựng một thành phố Phượng tốt đẹp hơn.”

Bình Luận (0)
Comment