Trong doanh trại có hơn ngàn người, trừ mấy chục nhân viên Kế Hoạch Helios, còn có một phần nhỏ là quân nhân trong các trụ sở khác, còn lại đều là những người còn sống bình thường.
Người sống sót trong căn cứ và người sống sót được bộ đội bảo vệ khác nhau, tất cả những người lưu lạc bên ngoài tạo thành một đội đều là những người xuất sắc, cho dù là tuổi tác, chỉ số thông minh, hay là năng lực, bọn họ đều tốt hơn nhiều.
Cho nên sau khi nhóm người này trở về thành phố Phượng, đừng thấy bọn họ gầy như que củi, nhưng bọn họ là những người gây ra vụ cướp từ tay quân đội đấy.
Bây giờ là lúc xây dựng lại, ở đâu cũng thiếu người.
Các ban ngành trong chính phủ đều mới được thành lập, nhà khách tiến hành kiểm tra và chiêu mộ người có chuyên môn.
Quân đội cũng không yếu thế, lại lần nữa vận động nhập ngũ.
Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, hơn ngàn người đã bị tranh nhau ứng tuyển hơn phân nửa, những người còn lại cũng không sợ không có cơ hội.
Khai khẩn đất hoang, trồng cây nuôi rừng hay làm trong nhà máy gạch, nhà máy than đá, nhà máy thực phẩm… Dù sao thì phía chính phủ cũng có thể cho bọn họ một miếng đất.
Chỉ cần thời tiết ổn định, làm việc chăm chỉ thì không sợ bị chết đói.
Nếu so với vùng đất mới thì nơi này thật sự không khác gì thiên đường và địa ngục.
Sau khi được an toàn, có rất nhiều người sống sót mắc bệnh tâm lý, bọn họ cảm thấy hoảng hốt, mọi thứ đều không chân thật, giống như đây là một giấc mơ trước khi chết hơn.
Có người còn bị nặng hơn, tự đánh vào mặt mình mấy cái.
Đến khi một nửa bên mặt bị sưng đau, bọn họ lại vừa khóc vừa cười.
Nhưng nhóm người Trịnh Vỹ Lệ mang chức vụ quân đội trên người, chỉ cần yên lặng chờ cấp trên sắp xếp.
Thật ra bọn họ cũng không hoảng hốt, cho dù luận công hay ban thưởng cũng không thể nào tệ được. Nhưng có khi sẽ không được sắp xếp theo đúng chức vụ mà mình muốn nên cũng khó nói lắm.
Bốn người bọn họ không ra ngoài đi dạo, mà đưa cô vào trong lều vải: “A Ninh, thùng lưu trữ được mang về rồi à?”
Có rất nhiều người cũng đã tìm được việc nên trong khu lều còn rất ít người, vì vậy bốn người chia ra mỗi người một cái.
Không còn tiếng gió cát như quỷ khóc sói tru, không còn đám Đại bàng hói tay cầm vũ khí đi qua đi lại, bọn họ được ngủ yên giấc mấy ngày nên cơ thể và tinh thần đều đã khá lên nhiều.
“Mang về hết rồi, còn đang ở bến tàu chờ mở thùng để vận chuyển.”
Nhớ đến nửa năm đánh du kích, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thán, vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng họ cũng được về nhà.
Khương Ninh lên tiếng: “Đồ ở trong thùng đều là trang bị phát điện năng lượng mặt trời, một khi được sử dụng thì sẽ giải quyết được vấn đề thiếu thốn nguồn điện.”
Mọi nhà đều có đèn, xứng đáng để bọn họ phải trả giá.
Nhắc đến thùng lưu trữ, Trịnh Vỹ Lệ thở dài: “Ban đầu vì giữ được nó mà bọn chị đã hy sinh rất nhiều người, bọn họ không có cơ hội về nhà.”
Không chỉ có bọn họ, còn có những nhân viên Kế Hoạch Helios đã hy sinh.
May mà mình may mắn, ít nhất là chờ được, thành công trở về ngôi nhà mới.
“Sinh tử vô thường, những quân nhân đã hy sinh kia, mọi người có thể đến báo cáo cho quân đội đến lúc đó sẽ được khắc trên bia tưởng niệm.”
Đề tài này quá nặng nề, Khương Ninh nhanh chóng nói đến chuyện khác: “Mấy ngày nay mọi người thấy thế nào, có thiếu thốn gì không?”
“Không có, nơi này tốt hơn gấp ngàn lần những gì chúng tôi tưởng tượng.”
Bọn họ đã đến mấy ngày, cho dù không cố gắng hỏi thăm, nhưng họ cũng biết thân phận hiện tại của Khương Ninh.
Con gái ruột của thủ trưởng, dù ở đâu cũng được nghe về chuyện của cô.
Nói thật, đến bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy hơi sai sai, sao tự nhiên Khương Ninh lại có ba rồi?
Thân phận quá khác biệt, hơn nữa bọn họ đã xa cách quá lâu, ba người cũng có hơi xa lạ, chỉ có Lục Vũ vẫn vô tư nói: “A Ninh này, cậu là con gái của thủ trưởng thật sao?”
Chuyện liên quan đến thân phận của cô, Trương Siêu và Lục Vũ thật sự không biết.
Lúc bọn họ ở trong khu biệt thự ở Tân Thành thì mẹ con Tống Nhã Linh đã rời đi từ lâu.
Dù sau này họ có gặp lại trong căn cứ quân sự thì Khương Ninh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Vì bọn họ đã lớn lên cùng nhau nên Khương Ninh cũng không giấu giếm: “Ừ.”