Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1234 - Chương 1235

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1235 -

Khương Ninh về đến nhà, Bạch Tuyết vẫn còn đang tức giận vì bị nói xấu, thấy chó về cũng không có phản ứng gì.

Chó muốn gần gũi còn bị nó cắn.

Hai đứa nhe răng với nhau, cảm giác như thể sẽ đánh nhau bất kỳ lúc nào.

Qúy bà giàu có xử lý sự việc công bằng, cô sẽ không nhúng tay vào mâu thuẫn vợ chồng người ta.

Cô cứ nghĩ rằng hai đứa nó phải chiến tranh lạnh vài ngày, không ngờ lúc ăn cơm trưa thì chó đã dỗ ngọt vợ mình xong, tiếp tục ân ân ái ái.

Thật sự là... không thể lý giải được hành vi tình cảm của động vật.

Ngủ trưa dậy, Khương Ninh vào bếp làm gia vị cho món lẩu, bốn người Trương Siêu Lục Vũ đến.

Bạch Tuyết không quen bốn người họ nên nhe răng trợn mắt trông vô cùng hung dữ, nhưng rất nhanh sau đó đã bị chó đè lại.

Khương Ninh đón tiếp họ vào, họ không hề nhàn nhã chờ cơm mà cũng ra tay giúp đỡ.

Giết gà, giết vịt, lột vỏ gừng hành tỏi, rửa rau.

Họ vừa bận rộn vừa tán chuyện, dường như lại trở về lúc túm tụm ăn cơm khi còn ở lầu 18, hoặc là khu biệt thự Tân Thành, thậm chí là ở quân đội phía Nam.

Trịnh Vỹ Lệ hơi hoảng hốt, ở đất hoang sa mạc ngay cả trấu thô cô ấy còn không kịp ăn, vậy mà ở đây lại có thể giết gà mổ vịt.

Khương Ninh khẽ vỗ bả vai của cô ấy: "Nghĩ gì mà ngơ ngẩn quá vậy?"

Trịnh Vỹ Lệ bật cười: "Không ngờ đời này vẫn còn cơ hội cắt cổ nhổ lông gà."

"Chẳng những còn cơ hội mà sau này mỗi ngày đều có thể ăn uống tùy thích."

Tuy rằng trong lòng họ đã mạnh mẽ hơn nhiều so với những người khác, nhưng bị đày đọa lâu khi thiên tai tận thế khiến cho tinh thần của họ vẫn uể oải như cũ.

Khương Ninh khích lệ họ: "Có lẽ mọi người ở đất hoang sa mạc nên không biết, nhưng khí hậu ở đây càng ngày càng ổn định rồi."

Cô nói về sự thay đổi hơn hai năm nay của thành phố Phượng bằng giọng điệu ung dung: "Chúng tớ cảm thấy rằng có thể thiên tai sắp kết thúc rồi, hơn nữa các sinh vật còn đang chầm chậm tự phục hồi những tổ chức bị thương tổn.”

Đại lục mới cũng vậy, bão cát ngày đêm cuồn cuộn, khí hậu khắc nghiệt cứ liên tục lặp lại nhưng cũng không còn khốc liệt như trước đây nữa.

Chỉ là do họ mải nghĩ cách sinh tồn, mệt nhọc do đánh du kích với Đại bàng hói nên mới không chú ý đến.

Bây giờ nhớ lại, dường như thật sự là như thế.

Bọn họ hơi hốt hoảng: "Thật sự có thể kết thúc sao?"

"Mọi thứ đều đang theo chiều hướng tốt." Khương Ninh chữa lành cho tinh thần của họ: "Hơn mười mấy năm qua, chúng ta cứ xem như đây là một giấc mơ dài, nhưng bây giờ sắp tỉnh dậy rồi."

Từ trước đến nay Lục Vũ luôn vô tâm vô tứ: "Đúng vậy, giống như A Ninh nói vậy đó, chúng ta cứ sống ở thành phố Phượng như trước, A Siêu đã tìm được Kỳ Kỳ mà số phận an bài, A Ninh cũng có anh Thâm thật lòng bên cạnh, Lệ Lệ nhà tớ vẫn yêu tớ như cũ."

Mọi thứ vẫn tốt đẹp như vậy.

Thiên tai thảm khốc vô cùng, nhưng ba người họ ai nấy cũng có sự gặt hái cho riêng mình.

Trương Siêu vẫn chung tình, nhưng anh ấy đã thoát khỏi những lời nguyền rủa của "bác gái".

A Ninh vẫn cảnh giác cao độ, không hề bị trai tồi thao túng tâm lý, lại còn ân ái với anh Thâm.

Ba người nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.

Nhớ lại bản thân của trước đây, cứ như bị bỏ bùa vậy, vừa hoang đường vừa tức cười.

Đinh Kỳ đến sau nên cô ấy không rõ nhiều chuyện cho lắm, cô hỏi nhỏ với Trịnh Vỹ Lệ: "Sao ba người A Ninh lại cười ra thành như vậy thế?"

Có một sự kỳ lạ không thể nói thành lời, giống như đang gạt cô ấy chuyện gì đó vậy.

Trịnh Vỹ Lệ nào dám nhắc đến "lịch sử tình trường" trước đây của Trương Siêu, cô ấy đành phải lảng đi: "Có chuyện gì đâu chứ, chắc là mấy chuyện nhỏ nhặt ở cô nhi viện trước đây, bây giờ nhớ lại nên cảm thấy rất buồn cười thôi."

Ba người này ấy mà, người nào cũng có lịch sử huy hoàng của bản thân.

Cũng may là Lục Vũ đã thành thật khai báo, cô ấy mới là tình yêu đích thực duy nhất.

Mười mấy năm trở lại đây, anh ấy cũng xem như đã thực hiện được.

Nhưng năm tháng quả là con dao, mà còn là con dao thấy máu.

Cô ấy của bây giờ cũng không dám soi gương nữa, nhưng Khương Ninh và anh Thâm sống rất tốt đẹp.

Thế nhưng cô ấy tin rằng chỉ cần có thể nương lại nơi thành phố Phượng, ngày lành ắt sẽ đến.

Có người giúp đỡ, công việc cũng trở nên mau lẹ hơn.

Bình Luận (0)
Comment