Đậu Đậu siêng năng, đã tiến hành tổng vệ sinh ở trong sân.
Không gian của Khương Ninh còn có câu đối và lồng đèn đỏ, cũng không biết lúc nào mới có thể quang minh chính đại lấy ra được.
Buổi trưa ăn đại cái gì đó, buổi chiều lại tiếp tục bận rộn.
Bữa tất niên đặc biệt làm sớm, khoảng năm giờ mở bàn, không có đốt pháo và pháo hoa.
Khương Ninh dời tivi đi, copy chương trình gala Tết sang.
Một bàn lớn đầy ắp đồ ăn, năm người và mười con chó, khỏi phải nói là có bao nhiêu náo nhiệt.
Khương Ninh cầm lấy chai màu trắng và chai màu đỏ, Cố Đình Lâm và con rể đi cung nhau, ba người còn lại thì uống màu đỏ.
Con chó khá hung dữ, cũng đòi đi chung: “Gâu.”
Thư Tuyết Tình đột nhiên hối sinh con ở trên bàn ăn: “A Ninh, con và Dực Thâm cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nên có con cái, tới khi đó ba của con có thể bế cháu rồi.”
Khương Ninh ngơ ra một chút, mỉm cười nói: “Con cái phải tùy duyên mới được.”
“Có cơ hội thì vẫn nên có con sớm chút.”
Thư Tuyết Tình rất xem trọng hai người, thiên tai nhiều năm như vậy mà cơ thể lại chưa hề suy nhược, hẳn là muốn có con cái vẫn rất dễ dàng.
Không giống cơ thể suy nhược ghê gớm của những người phụ nữ khác, các cô ấy ngay cả kinh nguyệt cũng không có, muốn điều dưỡng tốt lên vô cùng tốn sức, bệnh viện đã hao tốn rất nhiều tâm tư, hơn nữa căn cứ còn có chính sách trợ cấp phù hợp, nhưng để điều dưỡng cho nhiều phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt lần nữa thì không nhiều.
Có hy vọng mang thai hay không thì bây giờ còn chưa nói trước được.
Cố Đình Lâm không phản đối, giọng điệu hiền hòa nói: “Đợi sau khi ra biển hoàn thành công việc xong, hai đứa cân nhắc lại cũng chưa muộn.”
Khương Ninh không tỏ ý rõ ràng: “Dạ, đến lúc đó lại nói tiếp.”
Thật ra cô chẳng hề bài xích việc sinh con, chỉ là không muốn sinh con ra ở trong thiên tai tận thế, bây giờ môi trường đang dần ổn định, hơn nữa cô và Hoắc Dực Thâm tình cảm vững chắc, cũng không phải là chưa bàn bạc.
Nhưng nhiệm vụ ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa đạt được, đến lúc đó dự tính lại cũng không muộn.
Ăn cơm xong, cả gia đình cùng ngồi ăn trái cây xem gala.
Mấy chú chó gặm xương xong, có con đi ngủ có con thì ngồi xổm thành hàng ở trước tivi, gặp được cảnh phấn khích không phải gâu gâu gâu thì cũng là áu áu áu.
Dung Đình Đình gõ cửa ở bên ngoài, gọi Đậu Đậu ra quảng trường xem tiệc đêm.
Không sai, lần trước khi tiểu đội trục vớt đặc biệt ra biển, có một thùng lưu trữ trong số đó đựng đầy các sản phẩm và thiết bị điện tử mang tính giải trí.
Toàn là các thiết bị như tivi, karaoke, loa, phim ngoài trời, cùng với một số video tài liệu, khiến cho các bộ phận chính phủ hết sức vui mừng.
Vận hành thử không có vấn đề gì, sáng sớm đã đưa ra tin tức, để chúc mừng Tết âm lịch sẽ chiếu phim ở quảng trường.
Hai người tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, cũng có chung nhiều đề tài, so với những người khác thì càng thân thiết hơn.
Đậu Đậu có tâm tư tinh tế, cho dù chị dâu đã cho rất nhiều quần áo xinh đẹp, nhưng cân nhắc đến điều kiện nhà của Dung Đình Đình không có tốt bằng nhà mình nên cô bé vẫn mặc những quần áo vận động thoải mái thông thường.
Dung Đình Đình mặc váy mới là dựa vào điểm cộng kiếm được của mình, sau đó đến trung tâm giao dịch kéo vải rồi tự mình cầm kim chỉ may ra.
Thấy Đậu Đậu vẫn mặc quần áo vận động thì cô liền có hơi đỏ mặt xấu hổ nói: “Sao cậu vẫn mặc quần áo cũ vậy?”
Đậu Đậu kéo lấy cánh tay cô bé rời khỏi: “Tự do thoải mái là được.”
Thật ra là không muốn cướp đi sự chú ý của Đình Đình.
Đàn ông không cảm thấy hứng thú đối với Đậu Đậu, mà phiền phức hơn là bọn họ lại hệt như đám ruồi nhặng, bình thường hận không thể càng khiêm tốn càng tốt,
Nhưng Dung Đình Đình không đồng ý.
Mặc dù cô bé không nói ra, nhưng Đậu Đậu cũng không ngốc, người nhà họ Dung có sứ mệnh của mình.
Thật ra Đình Đình chẳng hề tin vào tình yêu, hoặc là nói đặt trong tận thế, cho dù tin tưởng cũng vô dụng, cách lý trí là đem lợi ích của hôn nhân tối đa hoá đến mức lớn nhất.
Vậy nên cho dù vẫn chưa trưởng thành thì cô bé cũng chẳng hề bài xích việc tiếp xúc với những người đàn ông trẻ tuổi xuất sắc hoặc có bối cảnh, nhưng cũng phải có giới hạn của mình.
Thả dây dài câu cá lớn, đầu tiên cần làm được hồ cá rồi từ từ mà nuôi thôi.
Đương nhiên, hôn nhân chỉ có thể là kiểu dệt hoa trên gấm, quan trọng nhất vẫn là sự nỗ lực của bản thân mình.
Cô ấy sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bản thân trở nên lớn mạnh.