Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1239 - Chương 1240

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1240 -

So với Dung Đình Đình thì Đậu Đậu lại rất vui mừng vì bản thân có chị dâu và anh trai tốt nhất trên đời.

Nếu như đổi lại thành mình thì chưa chắc đã có thể làm tốt được như Dung Đình Đình.

Cho nên Đậu Đậu chẳng hề bài xích hành vi và cách ứng xử của Dung Đình Đình, trái lại có lúc còn rất ngưỡng mộ.

Có thể là vì đã thật sự coi cô bé là bạn bè.

Buổi tối để hai cô gái trẻ tuổi ra ngoài, thấp thoáng có hơi lo lắng: “Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Ngược lại Khương Ninh thản nhiên nói: “Không sao, Đậu Đậu có thể ứng phó được.”

Sự chênh lệch tuổi tác ở đó, Đậu Đậu có cuộc sống riêng của mình, không thể cổ hủ bắt ở trong nhà.

Dung Đình Đình dám ra đây thì tin rằng ông cậu dép lê cũng đã dạy cách phòng sói cơ bản nhất rồi.

Nhà thủ trưởng ở khu vực tốt, rời khỏi trung tâm thành phố lại không phải là rất xa, âm nhạc vui mừng truyền đến từ những chiếc loa ở xa.

Thành phố Phượng có pháo hoa rực rỡ, chỉ là sự rực rỡ ấy được phóng ra từ màn chiếu phim mà thôi.

Tám giờ, Hà Thiên Minh đúng giờ phát biểu lời chúc mừng Tết nguyên đán và dự báo công việc của chính phủ năm sau.

Đã tưới linh hồn sáo rỗng, lại cho mọi người hy vọng vô tận.

Bởi vì sự tồn tại của ông ấy mà bộ quân đội đã hiểu ra những chuyện buồn phiền, đặc biệt là Cố Đình Lâm.

Khương Ninh có hơi động lòng, muốn đến thăm ông ấy.

Hoắc Dực Thâm đề nghị: “Cùng nhau đến chỗ Cục trưởng Lăng đi, bọn họ đã cúc cung tận tụy vì thành phố Phượng không ít.”

Thế là hai người cùng nói chuyện với Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình, còn về nhà cầm theo hai hộp quà chúc Tết.

Trên con đường im ắng, nhiều người đều đổ xô ra đường, tất cả đều đi đến quảng trường xem phim.

Đường khá tối, Hoắc Dực Thâm nắm lấy tay cô lặng lẽ bước đi.

Từ con hẻm đi ra, trên đường lớn không xa có cảnh sát đang làm nhiệm vụ.

Quyết sách của Cố Đình Lâm là đúng, căn cứ cùng với lực lượng cảnh sát không ngừng mở rộng kiểm soát súng ống chặt chẽ, vấn đề no ấm đang được giải quyết từng bước, an ninh trong thành phố cũng tốt hơn rất nhiều.

Ranh giới thành phố Phượng cũng giống như thế, lần lượt mở rộng ra bên ngoài.

Cố Đình Lâm còn chưa chính thức tuyên bố, nhưng mà có cậu ba nhà họ Dung ở đây thì không có gì là Khương Ninh không biết được.

Cách thành phố Phượng ba trăm ki lô mét có quặng đồng và một hướng khác cách năm trăm ki lô mét có mỏ thép.

Muốn phát triển căn cứ thì phải đẩy nhanh tốc độ khai phá tài nguyên, không có thiết bị phù hợp với việc nấu luyện kim, mà chỉ có thể chọn dùng cách thức truyền thống cũ của tổ tiên.

Từng bước một từ từ làm đến nơi đến chốn.

Muốn khai phá thì phải có người phụ trách.

Có ai mà muốn từ bỏ cuộc sống hiện có ở thành phố Phượng, để bị đưa đến nơi chim không thèm ị như khu đất hoang chứ.

Nhưng phát triển là bắt buộc, phải có người nào đó đi tiên phong làm cái việc khai phá này.

Cố Đình Lâm mở bản đồ ra, lấy thành phố Phượng làm trung tâm, mở rộng ra ngoài sáu thành phố.

Không ngừng cho người, còn cho tài nguyên.

Thành phố Phượng trở thành thủ đô, sáu thành phố làm thành phố trực thuộc trung ương, cùng phát triển và phối hợp quản lý.

Đây là nước cờ hung hãn.

Đi đúng thì đất nước sẽ ra đời từ đấy, còn đi sai thì thế lực vốn có sẽ chia năm xẻ bảy.

Nhưng lại là con đường duy nhất để phục hưng và phát triển dân tộc.

Người phụ trách thành phố trực thuộc trung ương do Cố Đình Lâm bổ nhiệm, cụ thể phải đi thành phố nào thì đều do các ông lớn của bộ quân đội rút thăm tại chỗ chọn ra, chẳng có một trường hợp nào là ngoại lệ.

Nếu như có người thật sự không muốn thì ông cũng không miễn cưỡng, vì sẽ có người khác được ủy nhiệm.

Chế độ quản lý cụ thể, có thể làm giống như thành phố Phượng, hoặc cũng có thể tự mình quyết định.

Làm giống thành phố Phượng thì ủy ban chính phủ có thể được đào tạo sớm.

Người phụ trách quản lý sáu thành phố, sư trưởng Tiêu bất ngờ được liệt vào danh sách.

Dựa theo lời cậu ba nhà họ Dung nói thì hình như sư trưởng Tiêu bị mắc xương gà, sắc mặt quả thực không dễ nhìn.

Khương Ninh đã rõ, lần tuyển chọn này thật sự đã khiến cho ông ta đâm lao thì phải theo lao.

Từ chối đi, trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh, các sĩ quan cấp cao khác đều đã đồng ý, nếu như ông ta không đồng ý thì cho dù có giữ lại ở tổng bộ, nhưng binh lính dưới quyền cũng sẽ bị điều đi, chắc chắn phải mất đi thực quyền.

Lập tức đi nhậm chức đi, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment