Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 127

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 127 -

Bọn họ đã bắt được không ít cá, cá nổi lên mặt nước càng ngày càng ít, mà đám người Hoắc Dực Thâm đã vớt được xấp xỉ ba ngàn cân.

Đúng lúc đó, máy đánh cá hết điện rồi.

Gió càng lúc càng lớn, thuyền cao su bị thổi bay, thuyền tấn công của đám Khương Ninh chứa rất nhiều cá nên mới không bị thổi đi, nhưng bọn họ đứng ở phía trên lắc lư không vững.

Những chiếc thuyền cao su không chịu tải, chèo ngược gió cũng không có tác dụng, càng trôi càng xa theo dòng nước.

Khương Ninh nhíu mày, mơ hồ cảm thấy dường như dòng nước chảy không đúng lắm.

Hình như có lực hút về phía cửa đập chứa nước.

Hoắc Dực Thâm cũng nhận ra điều không đúng, theo bản năng nhìn về phía Khương Ninh.

Bốn mắt nhìn nhau, thấy được sự nguy hiểm trong mắt đối phương.

"Chạy!"

"Chạy!"

Hai người đồng thời hét, giật lấy dây kéo động cơ thuyền tấn công.

"Lục Vũ, ngồi chắc nhé!"

Khương Ninh nhanh chóng khởi động thuyền tấn công, lái về hướng ngược lại cửa đập chứa nước.

Lục Vũ và mẹ Chung ngồi trên thuyền cao su suýt nữa bị văng ra, gắt gao giữ chặt không buông dây thừng cố định.

Hoắc Dực Thâm cũng không ngoại lệ, cha con nhà họ Chung ôm chặt túi đựng cá.

Hai chiếc thuyền tấn công chạy như đua trong đập chứa nước.

"Đại ca, bọn họ chạy rồi, chúng ta mau đuổi theo!"

"Nhanh, không cho bọn họ chạy, đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo!"

Vừa dứt lời, bọn họ chỉ nghe thấy xa xa có tiếng nổ rầm rầm.

Cảm giác này tựa như trời bị đâm thủng một lỗ, trong khoảnh khắc ấy thác lũ phun ra bên ngoài...

Khương Ninh không quay đầu lại, chạy đua thời gian với dòng thác, lái về hướng xa nhất.

Lục Vũ không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy dòng nước như có cái miệng lớn, nước chảy cuồn cuộn không ngừng về lỗ hổng, mang theo uy lực phá hủy vạn vật...

Mực nước không ngừng hạ xuống, thuyền tấn công vượt sóng vọt về phía trước.

Cuối cùng, thuyền đã an ổn đến được nơi xa nhất.

Bọn họ tiếp tục chạy động cơ để chống lại lực hút.

Lục Vũ nhắm chuẩn cơ hội nhảy xuống, dùng tay chân bò lên bờ, quấn dây thừng của thuyền tấn công vài vòng rồi cột vào thân cây.

Cha con nhà họ Chung cũng như thế, cột chặt dây thừng vào cây, mấy người hợp lực kéo thuyền tấn công và thuyền cao su lên bờ.

Khương Ninh lên bờ, lấy ống nhòm quan sát phía xa.

Đập chứa nước vỡ đê, lũ lụt tích tụ không ngừng chảy ra ngoài, thế nước khổng lồ giống như một xúc tu có lực hút vô hình, hút người trên thuyền cao su vào chỗ vỡ đê.

Đám xăm trổ phản ứng chậm, luống cuống tay chân vất vả khởi động động cơ, nhưng vẫn không chống lại lực hút cực lớn của hồng thủy, giống như cá giãy giụa sắp chết trên thớt gỗ.

Không chỉ có bọn họ, tất cả mọi người bị vây trong cơn lũ đều nhỏ bé như lục bình trước thiên tai, dù phản kháng giãy giụa thế nào vẫn bị nuốt chửng trong nháy mắt.

Sắc mặt mẹ Chung trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, thở hổn hển nhìn mực nước không ngừng hạ xuống.

Trên mặt nước, những người giãy giụa càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành điểm đen biến mất không thấy đâu nữa.

Hơn hai mươi người, nói không thấy là không thấy.

Nếu không phải hai người trẻ tuổi phản ứng nhanh, hôm nay bọn họ đều đã bỏ mạng ở chỗ này.

Nghĩ mà sợ không thôi.

Thảm họa thật sự sẽ có ngày kết thúc sao?

Sao cuộc sống lại khó khăn như vậy chứ!

Khương Ninh không nói gì, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, lấy socola ra bổ sung thể lực.

Chó con đi tới, giương mắt lên nhìn cô tỏ vẻ thèm thuồng.

Con sen, cho nó một chút!

"Có độc, không thể ăn." Khương Ninh cảnh cáo, đặt socola dưới mũi nó: "Ngửi đi, về sau cũng không thể ăn!"

Không đùa đâu, chó không được ăn socola, nếu ăn sẽ chết.

Con sen ăn một mình, chó con không vui, buồn bực quay mặt chó đi.

Khương Ninh lấy bánh bao từ trong túi ra nhét vào miệng nó.

Lục Vũ rất sợ, nhưng gặp nạn không chết nên rất vui vẻ, không quên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, còn ngốc nghếch quay video để buổi tối chia sẻ với bạn gái.

Bình Luận (0)
Comment