Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 128

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 128 -

Hoắc Dực Thâm không rõ cảm xúc, thẫn thờ nhìn mực nước hạ xuống.

Hai tiếng sau, mặt nước rốt cuộc đã tĩnh lại, mà mực nước giảm xuống ước chừng hơn mười mét.

Lục Vũ trèo lên cây, cầm ống nhòm quan sát xa xa, chửi thề: "Chết tiệt, đập chứa nước thông ra bên ngoài rồi."

Hoắc Dực Thâm leo lên đỉnh núi, quan sát địa thế xung quanh ngọn núi.

"Bên kia đập chứa nước sụp xuống có địa thế thấp, dòng nước chảy vòng quanh thế núi, cuối cùng kéo dài đến quốc lộ bên ngoài."

Khương Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải chúng ta có thể theo dòng nước chuyển cá ra ngoài mà không cần trèo đèo lội suối không?"

Về lý thuyết thì được.

Hơn ba ngàn cân cá, trèo đèo lội suối khiêng cá không làm người ta mệt chết mới là lạ.

Mọi người quyết định thử làm.

Thế núi bằng phẳng, mấy người hợp tác đẩy thuyền tấn công vào trong nước, chậm rãi đi về hướng dòng nước.

Mười mấy phút sau liền nhìn thấy đập chứa nước mở ra một lỗ hổng lớn, rộng chừng bốn, năm mươi mét.

Lúc này trời âm u vô cùng, tầm nhìn xung quanh bắt đầu mơ hồ.

Khương Ninh quan sát bốn phía, không phát hiện tung tích của đám người lúc trước.

Có lẽ bọn họ đã bị nước lũ hoàn toàn nuốt chửng, hoặc may mắn sống sót, nhưng đã rời đi.

Bất kể là kết quả thế nào, cô cũng không được tận mắt chứng kiến.

Bọn họ đã đến nơi giao hàng, nhưng vẫn còn sớm, nên dừng thuyền tấn công ở chỗ nước chảy êm, rồi buộc dây thừng vào cây.

Tắt đèn, mọi người ngồi nghỉ ngơi.

Ước chừng một giờ sau, có ánh đèn lờ mờ từ xa, Cola cảnh giác: "Gâu!"

Khương Ninh che miệng chó, lấy ống nhòm ban đêm ra.

Vào buổi tối, tầm nhìn không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn thấy ông Cao, số người bằng tối hôm qua, đồ đạc trên thuyền tấn công được vải chống thấm nước che lại.

Đợi khoảng mười lăm phút, cô không phát hiện ra ai theo đuôi.

Khương Ninh bật đèn, đi năm vòng theo chiều thuận, thông báo cho bọn họ lại đây giao dịch.

Ông Cao còn tưởng rằng bọn họ không tới, không ngờ đối phương cảnh giác như thế, nếu như bị chơi xấu...

Nghĩ đến các món ăn ngon tối hôm qua, cá kho tàu, cá luộc, cá nướng, cá dưa chua, bọn họ ăn thức ăn cho chó mấy tháng, điên cuồng tiết nước miếng, lập tức lái thuyền tấn công tới.

Một cân thức ăn cho chó đổi lấy ba cân cá, thật sự là quá có lời! Phải biết rằng bọn họ đã quét hơn mười lăm nghìn cân thức ăn cho chó và mấy trăm rương thức ăn đóng hộp cho chó mèo.

Có không ít hộ gia đình yêu cầu xem có thể kiếm thêm chút cá hay không, đến lúc đó nghĩ cách lưu trữ lại, ăn cách nhau với thức ăn cho chó.

Nhìn thấy túi trên thuyền tấn công của bọn họ, ông Cao xem như đã hoàn toàn buông trái tim treo lơ lửng của mình xuống.

Giao dịch rất thuận lợi, ba ngàn cân cá đổi một ngàn cân thức ăn cho chó, còn thừa hơn hai trăm cân thì bọn họ dự định tự mình giữ lại, dù sao sau này cũng không có cá để vớt.

"Ông Chung, ngày mai ngày mốt thì tạm thời không cần, vài ngày nữa tôi sẽ tìm các ông."

Mỗi nhà có thể được chia không ít cá, phỏng chừng có thể ăn vài ngày, không thể lập tức ăn hết đúng chứ?

Vì những con cá này mà suýt nữa ngay cả tính mạng của bọn họ cũng bị liên lụy, ba Chung nghĩ nếu ông Cao muốn nữa thì bọn họ cũng không có cách lấy được.

"Được, cần thì cứ tìm chúng tôi!"

Lòng người khó đoán, nếu bọn họ biết đây là lần giao dịch cuối cùng, ai biết bọn họ có chơi xấu hay không?

Sau khi ông Cao rời đi, đám người Khương Ninh bắt đầu chia thịt heo.

Nhà họ Chung vẫn là một phần năm, gồm thức ăn cho chó cùng cá sống. Khương Ninh phân đến gần hai trăm cân thức ăn cho chó và tám con cá.

Haiz... Trữ chút lương thực cho chó con cũng thật không dễ dàng, hai lần mới lấy được chưa đến ba trăm cân, nhưng hẳn là có thể ăn được một thời gian.

Lặng lẽ trở lại tầng 18, Khương Ninh dùng sữa tắm chà xát thật lâu mới sạch được mùi cá trên người.

Cola tự giác đến bồn tắm nằm ngửa, đẩy sữa tắm tới trước mặt Khương Ninh: Nào, con sen giúp em tắm rửa đi!

Khóe miệng Khương Ninh co giật, rốt cuộc là cô nuôi chó hay là nhặt một ông lớn về đây?

Cọ đi, phận làm sen thì cần gì tôn nghiêm? Chó con mới là hoàng thượng!

Bình Luận (0)
Comment