Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1262 - Chương 1263

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1263 -

Tên xấu xí rất hiểu cho Chung Bình: “Anh ấy là một nhà nghiên cứu khoa học, công việc ổn định, có sự chăm sóc đặc biệt, con trai lại dần trưởng thành, không muốn vượt biển làm khổ chính mình.”

Nói thật, nếu không phải Tần Mục khăng khăng muốn đến, chưa chắc đại ca sẽ đồng ý.

Thiên tai tận thế hỗn loạn hơn mười năm, ai mà chẳng muốn có cuộc sống ổn định, mà vượt biển sẽ có nguy hiểm, chẳng ai biết được bản thân có thể đến nơi an toàn hay không.

Nhưng lần này lựa chọn đúng rồi, cảm giác bọn họ tìm được nhà ở Thành phố Phượng, mong muốn thật sự có thể ổn định cuộc sống, không cần phải phiêu bạt lang thang nữa.

Mạng lưới buôn bán trái phép quan hệ rộng, luôn có vô số chủ đề để nói chuyện: “Chị, cô còn nhớ Dương Kiệt không?”

Khương Ninh nhớ, con trai của Dương Vĩ Dân: “Hai ba con họ đoàn tụ rồi?”

Tên xấu xí gật đầu: “Thật là một kỳ tích, ba Dương Kiệt trôi dạt đến Bắc Cực, vậy mà còn có thể gặp được tàu chiến để sơ tán của thành phố Hoa, thật không thể tưởng tượng được mà.”

Lúc đó bọn họ rất tò mò, lần lượt đi nghe ngóng.

Nhưng công việc cụ thể liên quan đến việc sơ tán, không những bộ quân đội không nhắc đến một lời mà ngay cả người sống sót cũng không muốn nói nhiều.

Càng khó tin là cậu ba nhà họ Dung mất tích rồi.

Cũng may là đại ca có mạch, thăm dò được trong quá trình tàu chiến trở về gặp bão nên xảy ra sự cố, cuối cùng trôi dạt đến căn cứ Thành phố Phượng, cậu ba nhà họ Dung chọn ở lại.

Cậu ba nhà họ Dung là người rất thông minh và giỏi tính kế, trong đó chắc chắn có bí ẩn.

Mãi cho đến khi bọn họ đến Thành phố Phượng, qua lời của cậu ba nhà họ Dung mới biết được sự thật về cuộc sơ tán.

Người chị duy nhất của hắn ta thật sự rất giỏi, đã trở thành anh hùng bất khuất rồi.

Tên xấu xí cảm thấy rất tự hào, phải ôm chặt lấy chiếc đùi này mới được.

Đang nói chuyện, đồ vô tâm đột nhiên nhảy ra ngoài.

“Cola, sao mày lại đến đây?” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.

Tên xấu xí đứng dậy nói: “Chị, đại ca về rồi.”

Hắn ta vội vàng ra đón, vui vẻ vô cùng nói: “Đại ca, anh đến xem xem là ai đến này.”

Nhiều năm không gặp, Khương Ninh thật sự không nhận ra.

Tần Xuyên không cao lắm, khuôn mặt bình thường, rõ ràng hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn lại như gần sáu mươi, đầu đã bạc trắng nửa đầu.

Cô đã từng thấy Tần Mục hồi nhỏ, còn nghĩ Tần Xuyên sống rất tốt.

Với sự khéo léo của hắn ta, chỉ cần có thể sống tiếp chắc chắn sẽ sống tốt.

Nếu không phải trong miệng hắn ta còn ngậm điếu thuốc bị cắt ra thành nửa, Khương Ninh thật sự nghĩ mình xuất hiện ảo giác.

Có rất nhiều người sống sót có cuộc sống rất nghèo khổ, ba bốn mươi tuổi nhưng già như năm sáu mươi tuổi, rụng cả nắm tóc, rụng cả hàm răng, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ Tần Xuyên sẽ sống…

Nhìn thấy Khương Ninh, Tần Xuyên cũng kinh ngạc, điếu thuốc trong miệng rơi ra: “Em dâu.”

Nóng nóng nóng!

Giữa người với người thật sự không thể đem ra so sánh, khuôn mặt của cô không có nhiều thay đổi, nhưng khí chất lại trầm tính hơn nhiều.

Khương Ninh mở miệng nói: “Anh Tần.”

Tên xấu xí vội vàng đón đại ca vào nhà, niềm nở nói: “Đại ca, đã bàn xong chuyện làm ăn chưa?”

Tần Xuyên gật đầu, có chút ghét bỏ mà ném chìa khoá cho hắn ta: “Lấy trà ở trong phòng tôi sang đây.”

Tên xấu xí vội vàng đi.

Tần Xuyên cười mỉm nói: “Em dâu, bao năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, em vẫn xinh đẹp giống tiên nữ hạ phàm, cậu Hoắc thật có phúc.”

“Mèo mù vớ phải cá rán thôi.” Khương Ninh khiêm tốn, quan tâm nói: “Cổ họng của anh bị sao vậy?”

“Bị ốm ở trên tàu sơ tán, nhiễm vi khuẩn phát sốt làm dây thanh quản bị bỏng hỏng.”

Tần Xuyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết rất khó, có vô số người sống sót chen nhau ở trong khoang tàu lớn thiếu thông thoáng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải đề phòng kẻ xấu, mỗi ngày đều có người chết, hắn ta bị bệnh còn vẫn phải bảo vệ con trai…

Hắn ta cũng không muốn nhắc đến quá khứ quá nhiều, giọng điệu nhẹ nhàng mà nịnh nọt: “Em dâu, tôi ở thành phố Hoa cũng có nghe nói chuyện giữa cô và cậu Hoắc, cũng bởi vì không sống nổi nữa cho nên vượt biển đến đây nhờ vả hai người, mong có thể cho miếng cơm.”

Bình Luận (0)
Comment