Khương Ninh có thể nói gì chứ, Tần Xuyên thật sự phát huy bản tính của một người làm kinh doanh đến tột bậc mà.
Toàn là bánh, kỹ thuật vẽ còn thuộc hàng đỉnh.[1]
[1]Ý nói đưa ra một kết quả như trong mơ, hoàn toàn xa với hiện thực.
Cô có tham vọng đối với ngành thương mại này, chỉ là hiện tại lực bất tòng tâm, chỉ có thể từng bước thực hiện đến nơi đến chốn.
Cô muốn bồi dưỡng hai em gái, đặc biệt là Dung Đình Đình, nhưng cần phải mất rất nhiều thời gian.
Tần Xuyên cũng được coi là một sự lựa chọn khá tốt.
Việc này rất quan trọng nên Khương Ninh không bày tỏ thái độ ngay lập tức: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Lúc rời khỏi, trời đã gần tối.
Đúng lúc đi qua căn cứ huấn luyện chó, cô dẫn đồ vô tâm đi thăm bốn nhóc.
Bốn nhóc vừa đi làm nhiệm vụ về, nó nhìn thấy Khương Ninh liền chạy thẳng đến: Bà ơi!
Khương Ninh cúi đầu đếm, bảo bối nhà cô sao lại thiếu một đứa rồi? Chó becgie đang đứng vào cho có mặt.
Huấn luyện viên giải thích: “Tiểu Mỹ có thai rồi, không đi làm nhiệm vụ.”
Bạch Tuyết mang thai lần hai sinh ba đực một cái, khó có thể nói thời gian trôi qua nhanh hay không, nhưng đồ vô tâm sắp lên chức ông bà rồi.
Điều này khiến huấn luyện viên vô cùng vui mừng, sắp có thêm thành viên mới rồi, huấn luyện viên liền khen chó becgie: “Chó ngoan!”
Cola không thích con rể, tỏ thái độ ghét bỏ với nó.
Chơi ở trung tâm huấn luyện chó được một lúc, hoàng hôn đã buông xuống, màn hình ở trung tâm quảng trường sáng lên, bắt đầu phát nhạc.
Khương Ninh vừa định đưa đồ vô tâm về nhà thì phát hiện một bóng hình quen thuộc.
Hay lắm, cô bạn gái kim cương hồng mất tích mười mấy năm của cậu ba nhà họ Dung quay về rồi!
Hai người đang kéo tay nhau.
Ơ, cô bạn gái kim cương hồng này có chút quen mắt, đây chẳng phải là Vu Nhân sao?
Chậc chậc chậc, chuyện khác cô có thể thấy bình thường, nhưng ông cháu dép lê thật khiến cô mở mang tầm mắt mà, trời sinh liền thích tranh thủ.
Hành động nhanh chóng chính xác, hơn nữa không bao giờ lề mề chậm chạp.
Không phải nói Vu Nhân bị bệnh trầm cảm à, cười tươi như hoa nở thế kia mà?
Nhưng không thể không nói, đứng cùng nhau thật sự rất hợp.
Khương Ninh chui vào một góc nhìn cậu ba nhà họ Dung tán gái.
Chuyện chọn người đẩy đi rồi, đến khi sắp đụng vào người khác, gã ta liền ôm chặt eo của Vu Nhân: “Cẩn thận.”
Bàn tay đặt ở trên eo không để xuống.
Mặt Vu Nhân đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Sau đó, cái gì ngon gã ta cũng mua cho cô ấy.
Còn có kẹp tóc, dép xăng đan được đan bằng sợi bông.
Gã ta ngồi xổm xuống, lấy giày đi thử cho cô ấy.
Thái độ chân thành, nụ cười chân thành ấm áp…
Chết rồi, anh Hoắc còn chưa từng làm thế, thật sự không so sánh thì không có đau thương mà.
Biết rõ tính cách kỳ quái của cậu ba, không loại trừ khả năng gã ta biểu diễn, nhưng nói thế nào nhỉ… hình như chưa từng làm hại ai.
Khương Ninh dẫn hai con chó về nhà, nghĩ xem tối nay có nên để Hoắc Dực Thâm quỳ trên sầu riêng không?
Ngay cả một nửa kỹ năng của cậu ba nhà họ Dung cũng không học được.
Kết quả, Hoắc Dực Thâm không về nhà, mà người đến là Vu Trường Chinh.
Ông ta nói lắp, không nói ra được nguyên nhân đến.
Cũng may Cố Đình Lâm thoải mái bình tĩnh: “Lão Vu, cậu có gì khó nói vậy?”
Đúng vậy, Vu Trường Chinh vô tình gặp ông.
Ông ta biết tính cách của con gái, càng hiểu tính lươn lẹo của cậu ba nhà họ Dung nên làm sao ông ta lại không lo con gái bị lừa chứ.
Là một người ba, ông ta rất hy vọng con gái có thể hạnh phúc.
Cô ấy đã phải chịu rất nhiều đau khổ, đã từng có một đoạn thời gian rất sợ đàn ông.
Hai vợ chồng vẫn lo lắng rằng cả đời này con gái sẽ không thoát khỏi bóng tối.
Lo lắng ngày nào đó bản thân không còn nữa, chỉ còn lại con gái thì sẽ như thế nào?
Rất mong cô ấy có thể sớm thoát khỏi bóng tối, tìm một người có thể tựa vào, chăm sóc cho nhau.
Bà Vu đã từng thử, nhưng lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của con gái.
Mới trôi qua chưa được hai tháng mà đã ở bên tên cáo già rồi.
Cô ấy chọn ai không chọn, lại cứ chỉ chọn tên láu cá này.
Thật sự không còn cách nào, chỉ có thể mất mặt đi tìm Cố Đình Lâm.