Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1272 - Chương 1273

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1273 -

Thật ra từ trước khi ra khơi, Khương Ninh đã suy nghĩ rất lâu, đã uống Vitamin B9 trong ba tháng, chuẩn bị đầy đủ để mang thai.

Cô tính một chút, vừa hay đến thời kỳ rụng trứng.

Có lẽ vì có mục tiêu, Hoắc Dực Thâm cũng vô cùng hăng hái.

Hai người ở trong không gian đến mấy tiếng.

Không biết là do Hoắc Dực Thâm che giấu cảm xúc quá tốt hay là anh muốn đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ mà Khương Ninh bây giờ như con thuyền nhỏ giữa cơn sóng lớn.

Đẩy qua, đẩy lại.

Lúc nào cũng có thể bị lật.

Thật muốn chết chìm trên người anh.

Hoắc Dực Thâm thay đổi tính cách không còn trầm tính nữa, anh ở bên tai cô nói rất nhiều thứ, thì là… Hoàn toàn không giống bản thân anh nữa.

Có mấy lời rất dâm đãng, Khương Ninh vừa thẹn vừa giận, thật là… Đàn ông đều xấu xa như vậy.

Khương Ninh ngủ đến xế chiều hôm sau mới tỉnh lại.

Khương Ninh không biết, lúc mình kích động đã cắn Hoắc Dực Thâm mấy cái.

Cô cắn ở trên cổ, muốn che cũng không che được, cứ thế mà rêu rao ở trước mặt đám chó độc thân.

Thật là khinh người quá đáng, hành hạ chó cũng không đến mức này.

Anh Hoắc nào đó cũng không ngại, lạnh nhạt nói: “Sau này mấy người lấy vợ rồi sẽ hiểu.”

Cơ thể Khương Ninh bủn rủn khó chịu, cô vào không gian tắm nước nóng, uống ly nước ép trái cây lấy lại tinh thần, sau đó ăn chút thức ăn lót dạ.

Khương Ninh ngồi trên ghế sô pha mơ mơ màng màng một hồi lại ngủ mất.

Lúc cô ra ngoài, Hoắc Dực Thâm đã làm xong việc.

Bọn họ lướt điện thoại di động, đọc sách, nói chuyện với nhau.

Đến khi tắt máy đi ngủ, Hoắc Dực Thâm đưa tay đến nói: “A Ninh, bây giờ là thời kỳ rụng trứng của em, có muốn cố gắng thêm một chút không?”

Hai người như được tiêm chất kích thích, nhưng vừa sáp lại với nhau, Khương Ninh thật sự không cử động nổi: “Mệt quá, mai hẵng nói.”

Ha, đàn ông.

Sau khi thực hiện được nhiệm vụ, lại bắt đầu tích cực quá.

Hoắc Dực Thâm kéo cô vào ngực: “Ừ, ngủ đi, không phá em.”

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đứa trẻ sau này.

Nếu thật sự có duyên, anh hy vọng là con gái.

Anh suy nghĩ một hồi, lại không nhịn được hôn cô…

Khương Ninh còn làm gì được? Quyết định nằm ra chờ sẵn.

Mấy ngày nữa là về đến nơi, các đội viên rất vui vẻ, bọn họ ngồi nhìn sủi cảo.

Thấy hình như bọn họ đang bàn bạc gì đó, Khương Ninh tò mò đi đến: “Sao thế?”

“Chị Ninh, bọn em đang bàn về việc hình như sinh vật biến dị dưới đại dương càng ngày càng ít.”

Khương Ninh sống trên đại dương gần hai năm, cô cũng chú ý đến, đúng là như vậy.

Chắc là virus viễn cổ đang không ngừng biến dị, khiến độc tính ngày càng thấp, cuối cùng không lan truyền được nữa.

Trương Lệ cười thần bí nói: “Tôi biết nguyên nhân.”

Mọi người tò mò.

Trương Lệ có quen nhân viên làm trong nhà máy thực phẩm: “Nội tạng của cá biến dị vô cùng kỳ quái, cuối cùng không thể nào sinh sôi, có khi là cá lớn nuốt cá bé, hoặc là tuổi thọ trung bình thấp khiến mấy con biến dị càng ngày càng ít.”

Hoàng Mậu tò mò nói: “Sao bọn họ biết cá biến dị không thể sinh sôi?”

“Cậu ngu à, ngày nào bọn họ cũng giết cá, trong bụng cá có trứng hay không chẳng lẽ bọn họ không biết?”

Các đội viên thấy có lý, rối rít hy vọng: “Vậy có khi nào mấy năm sau, chúng ta có thể ăn cá bình thường trong đại dương rồi?”

Khương Ninh yên lặng nghe, chỉ mong sự thật là như vậy.

Tàu thuận buồm xuôi gió về đến cảng, Vu Trường Chinh ngồi thuyền máy ra nghênh đón: “Hoan nghênh mọi người đã trở về, hai năm qua đã cực khổ rồi, nhờ mọi người mà thành phố Phượng có thể thay đổi mạnh mẽ đến mức này.”

Bình Luận (0)
Comment