Hai năm, đủ để thay đổi rất nhiều.
Khương Ninh nhớ lúc mới đến, đất đai khắp nơi khô cằn, cả ngày bụi đất bay ngập trời, chỉ hai năm trôi qua, xung quanh đã xanh biếc xinh đẹp thế này rồi.
Dưới nắng chiều, còn có thể thấy đàn chim bay về tổ.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khương Ninh cầm ống nhòm, thấy chó đang đứng trên bờ liều mạng quẫy đuôi.
Tàu chạy rất nhanh, nó không tìm được Khương Ninh nhưng thấy tàu cũng biết cô đã về.
Khương Ninh không để ý đến chuyện mở rương, cô ngồi thuyền máy cặp bờ.
Chó vào vào lòng cô, cô cũng ôm lấy nó: “Cola, sau này tao không đi nữa.”
Cậu ba nhà họ Dung đưa người đẹp đến bờ biển hóng gió, vừa hay thấy tàu vận chuyển cặp bến, lập tức lái xe đến đón: “Chị, tôi cố ý đưa Tiểu Nhân đến đón chị và anh rể này”
Khương Ninh đâu thèm tin, rõ ràng là nghiện chạy xe, muốn ra vẻ đẹp trai trước mặt Vu Nhân, thỉnh thoảng còn xòe đuôi như công vậy.
Cũng không biết gã ta đã dùng cách gì, mà lấy được kính mát của Hoắc Dực Thâm.
Chưa kể, trời đã chiều rồi, gã ta lại lấy chiếc xe dã ngoại cấp cao, mặc âu phục, kính mát, còn cả cái đầu tóc kia nữa, cảm giác như dùng keo để cố định vậy.
Cũng chỉ có Vu Nhân mới chịu nổi bộ dạng này của gã ta, nếu là cô thì đã trùm bao bố cho chết rồi.
Khương Ninh mang chó đến ngồi ở hàng ghế sau, cậu ba nhà họ Dung vừa lái xe, vừa nắm chặt tay của Vu Nhân, vô cùng hạnh phúc nói: “Chị, tôi và Tiểu Nhân sắp kết hôn rồi.”
“Chúc mừng.”
Tình yêu thời tận thế, được thì đến, không được thì đi, đâu có nhiều thứ phải suy tính.
Hai người ở bên nhau, cũng không có chỗ nào không thể.
Nhưng Khương Ninh cũng có chút thổn thức, cô đã từng thấy cậu ba nhà họ Dung chơi đùa khắp nơi, thác loạn các kiểu, cô còn cảm thán không biết người phụ nữ nào có bản lĩnh khiến lãng tử này quay đầu nữa.
Thật không ngờ, là Vu Nhân tướng mạo bình thường, trong sáng thuần khiết.
Nếu là trước thiên tai, hai người này thật sự không thể nào gặp được nhau.
Thật ra cô và Hoắc Dực Thâm cũng không phải gu của nhau, nhưng duyên phận lại thần kỳ như vậy.
Lần này về, cái nóng như thiêu đốt đã biến mất, thời tiết sang thu đã ôn hòa rất nhiều.
Cho dù là người hay cây trồng đều đã thích ứng với sự thay đổi của thời tiết, cuộc sống dần trôi qua, mọi người đã cười nhiều hơn.
Mỗi gia đình có thể được chia đất, phần lớn để cho mọi người bắt đầu từ canh tác.
Đồ dùng hằng ngày vẫn rất thiếu thốn, nhưng những ngày tháng chết đói đã không còn.
Cậu ba nhà họ Dung đưa Khương Ninh đến trước cửa, Vu Nhân nghiêng người dịu dàng nói với gã ta: “Anh đi trước đi, em có chuyện muốn hỏi chị A Ninh.”
Cậu ba nhà họ Dung nghiêng người hôn cô ấy một cái: “Ừ, anh ở nhà chờ em.”
Khương Ninh bị nhét thức ăn cho chó: “...”
Vu Nhân đỏ mặt ngượng ngùng, mở cửa xe đi xuống.
Chó mở cửa, ba con chó con vui vẻ ra chào đói: “Hú… Ư…”
Vừa vào cửa, Khương Ninh mời cô ấy đến ngồi: “Tiểu Nhân, có chuyện gì vậy?”
Vu Nhân hơi chần chừ, tay nắm chặt rồi thả lỏng: “Chị A Ninh, em và cậu ba sắp kết hôn rồi, em… Em muốn biết, em còn có cơ hội có con không?”
Khương Ninh nhíu mày: “Em đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Vẻ mặt Vu Nhân nghiêm trọng: “Kiểm tra rồi, bác sĩ nói… Em, em…”
Cô ấy nghẹn ngào một hồi, không kìm được nước mắt.
Có lẽ Khương Ninh là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa hai nhà cũng khá thân thiết, Vu Nhân kìm nén tâm trạng đã lâu không thể nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.
“Đừng gấp, từ từ nói.”
“Em, khi đó em ở nước ngoài, tất cả đều vô cùng hỗn loạn, ở đâu cũng đánh đập cướp đốt, muốn sống sót là rất khó, em bị bọn họ…”