(*) Phần này Cố Đình Lâm xuyên về thời còn trẻ nên sẽ để ngôi thứ ba là anh.
"Nhà họ Tống phá sản, anh không có ở đó."
"Em mang thai, anh không có ở đó."
"Em sảy thai, anh vẫn không có ở đó."
Tiếng khóc lóc và than phiền của người phụ nữ bên tai khiến Cố Đình Lâm mơ màng mở mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ, đôi mắt kinh ngạc của anh đột nhiên mở to.
Người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, mặc trên người bộ đồ hiệu Chanel mới nhất, trang điểm tinh tế, ngay cả khi nước mắt giàn giụa cũng không làm hỏng lớp trang điểm.
Cô ấy thực sự rất trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi.
Đầu Cố Đình Lâm đau như búa bổ, cả người quay cuồng, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Những ngày cuối đời, con gái và con rể luôn túc trực bên cạnh, đồng thời hứa sẽ chăm sóc tốt cho Thư Tuyết Tình.
Bốn đứa trẻ cũng đã hiểu chuyện, đứa nào cũng xuất chúng và có ngoại hình nổi bật.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã quay trở lại mấy chục năm trước?
Tống Nhã Linh nắm lấy cánh tay Cố Đình Lâm, trong mắt đầy vẻ oán trách và đau buồn: "Bây giờ em sắp kết hôn rồi, hy vọng anh vẫn không có ở đó."
Cùng một câu nói, cùng một cảnh tượng, đã từng diễn ra cách đây mấy chục năm.
Ánh nắng chiếu lên người, bóng đổ trên mặt đất cao ráo thon dài.
Anh giơ tay lên, đầy những vết chai sạn nhưng lại trẻ trung không có nếp nhăn.
Cố Đình Lâm suy nghĩ, đây là ảo cảnh trước khi chết, hay là trong lòng có điều gì nuối tiếc nên quay trở lại thời trẻ?
Con gái, con rể đều rất xuất sắc, cháu cũng được nuôi dạy rất tốt, anh không nên có gì nuối tiếc…
Không, anh vẫn có điều nuối tiếc.
Đó là đã nợ Khương Ninh.
Đã từng vô số lần tự kiểm điểm, nếu như lúc đầu có thể cẩn thận hơn, Khương Ninh sẽ không lớn lên trong cô nhi viện, trải qua nhiều đau khổ như vậy.
Thấy anh không nói gì, Tống Nhã Linh vô cùng hoảng sợ, sợ anh sẽ dây dưa không buông để nhà họ Trần phát hiện ra sự thật mà cô đã che giấu, như vậy không chỉ hôn sự bị hủy bỏ, cô còn trở thành trò cười trong giới, doanh nghiệp của nhà họ Tống cũng sẽ phá sản.
Cô âm thầm nghiến răng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng lì: "Em có thai rồi, đứa bé không phải của anh."
Lời nói của cô như sấm sét giữa trời quang, khiến Cố Đình Lâm đầy tự tin năm xưa trực tiếp sụp đổ.
Nhiệm vụ khẩn cấp và bảo mật, hơn nữa kéo dài đến một năm, thậm chí vết thương trên người anh còn chưa kịp lành vừa trở về đã vội vã đến gặp cô.
Công việc đặc thù, thực sự đã khiến cô tủi thân.
Nhưng ngay từ trước khi xác định mối quan hệ, anh đã nhiều lần nói với cô, cô nói không sao, có thể đợi anh về.
Anh đã trở về và còn mua nhẫn cầu hôn.
Nhưng thứ nhận được lại không phải là câu trả lời mong muốn.
Tự trách, tự kiểm điểm, để anh có một cơ hội…
Nhưng đó là chuyện của kiếp trước, Cố Đình Lâm bây giờ đã sớm tâm lặng như nước.
Khi biết được sự thật, anh đã oán trách, hối hận nhưng càng nhiều hơn là cảm giác tội lỗi và tự trách.
Cố Đình Lâm nắm lấy tay Tống Nhã Linh, gỡ khỏi cánh tay mình từng chút một, bình tĩnh đến mức không có bất kỳ cảm xúc nào: "Được."
Nước mắt Tống Nhã Linh vẫn còn đọng lại, câu trả lời dứt khoát của anh khiến cô ngạc nhiên tại chỗ: "Đình Lâm, em…"
Cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, yêu một cách nồng nhiệt như thiêu thân, cho rằng chỉ cần yêu nhau thì có thể vượt qua mọi thứ, vì vậy đã dũng cảm đến mức không màng hậu quả.
Nhưng thực tế lại cho cô một cú đánh mạnh, hóa ra bản thân mình trước đây lại ngây thơ như vậy.
Khó khăn của nhà họ Tống, Cố Đình Lâm không thể giải quyết.
Tình yêu của anh dành cho cô không thể thay đổi được gì.
Tống Nhã Linh rất đau lòng, mặc dù đã nhẫn tâm nói lời chia tay nhưng cô vẫn yêu anh.
Cô có thể lừa người khác nhưng không thể lừa chính mình.
Cô tưởng anh sẽ đau khổ đến chết, sẽ níu kéo bất chấp hậu quả, hỏi cô cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ giúp cô giải quyết mọi khó khăn, hai người sẽ mãi mãi không bao giờ chia xa, dù chỉ là ôm chặt lấy cô không buông, không ngờ anh lại dứt khoát như vậy.
Lý trí đến mức khiến người ta sợ hãi.
Anh thực sự… đã từng yêu cô sao?