Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1287 - Chương 1288 - Ngoại Truyện 7

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1288 - Ngoại truyện 7

Tống Nhã Linh không cam lòng, thậm chí còn có chút tức giận, lời trách móc tuôn ra khỏi miệng: "Nhà em gặp khó khăn, lúc em cần anh nhất, lại không thể tìm thấy anh."

Chuyện cũ đã qua như mây khói, Cố Đình Lâm không muốn nghe thêm nữa cũng không muốn giải thích: "Xin lỗi."

Anh chỉ muốn rời đi sớm một chút, đi tìm đứa con gái mà cô đã nhẫn tâm bỏ rơi ở cô nhi viện.

Anh không muốn chậm trễ dù chỉ một phút một giây.

Lần này, anh sẽ không bỏ lỡ sự trưởng thành của con gái nữa.

Sẽ bảo vệ con bé thật tốt, không để con bé phải chịu đựng sự tàn khốc như kiếp trước.

Tuy nhiên, lời nói của anh lại chọc giận Tống Nhã Linh: "Cố Đình Lâm, anh đã từng yêu em thật sao?"

Những ngày xa cách, ngày nào cô cũng nghĩ đến anh, nghĩ đến những buổi hẹn hò ngọt ngào của hai người, những lời hứa hẹn về tương lai của anh.

Nếu có thể lựa chọn, cô sẽ không bao giờ đi đến con đường liên hôn này.

Nỗi đau của cô, anh không thể cảm nhận được.

Tại sao mọi đắng cay đều do cô gánh chịu, còn anh thì ngay cả khi chia tay cũng bình tĩnh như vậy, giống như đang đối mặt với một người xa lạ, không có bất kỳ tình cảm nào.

Cô là bạn gái của anh, còn mang thai mười tháng sinh ra một đứa con gái vì anh.

Sao anh có thể phụ bạc cô?

Thật nực cười, đến tận hôm nay cô mới nhìn rõ mọi thứ, anh căn bản không hề yêu cô!

Một chút cũng không!

Đối mặt với câu hỏi của cô, Cố Đình Lâm vẫn bình tĩnh: "Em đã mang thai đứa con của người khác, sắp kết hôn rồi, anh có từng yêu em hay không còn quan trọng sao?"

Quan trọng! Rất quan trọng!

Bởi vì cô vẫn yêu anh!

Nhưng Tống Nhã Linh không nói nên lời.

Cô đột nhiên ghét anh, cảm thấy bản thân mình trước đây thật ngu ngốc, căn bản không đáng.

Sao anh có thể… đùa giỡn tình cảm của cô.

Tống Nhã Linh giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Cố Đình Lâm.

Cố Đình Lâm không né tránh, chịu đựng cái tát này.

Coi như là nợ cô, cảm ơn cô đã sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu và ấm áp nhất.

"Anh… anh là đồ khốn nạn!"

Tống Nhã Linh nước mắt giàn giụa, quay người bỏ đi.

Nghĩ đến kết cục của cô ở kiếp trước, Cố Đình Lâm gọi cô lại: "Em tự lo lấy mình đi."

Tống Nhã Linh tức giận hơn, chui vào chiếc xe thể thao màu đỏ rồi phóng đi.

Cố Đình Lâm lấy chiếc nhẫn cầu hôn ra khỏi túi, ném vào thùng rác bên đường không chút do dự.

Gọi xe, đến thẳng cô nhi viện nơi con gái anh ở.

Đến cô nhi viện, Cố Đình Lâm nóng lòng như lửa đốt: "Tôi đến tìm con gái mình, tên là Khương Ninh."

Khương Ninh? Nhân viên ngạc nhiên: "Ở đây không có đứa trẻ nào tên là Khương Ninh."

Sao có thể không có chứ!

Hồ sơ không thể sai được, Khương Ninh cũng đã chính miệng nói rằng cô lớn lên ở cô nhi viện này.

Vấn đề nằm ở đâu?

Cố Đình Lâm nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ mình đã bị Tống Nhã Linh đánh lừa, nhất thời sơ suất.

Tống Nhã Linh cố ý nói mình mang thai để chia tay, lúc này Khương Ninh hẳn mới được đưa đến đây vài tháng, có thể còn chưa có tên.

Anh tính toán thời gian: "Bé gái khoảng ba tháng tuổi, lúc đưa đến trên người có một miếng ngọc bội."

Cố Đình Lâm mô tả hình dáng của miếng ngọc bội, nhân viên nhanh chóng có ấn tượng, há miệng phun ra một tràng: "Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy, con đẻ nói bỏ là bỏ, nó không phải mèo chó, thật sự không có chút trách nhiệm nào…"

Anh liên tục xin lỗi, giải thích mất một hồi.

Đứa trẻ đã vào cô nhi viện thì không phải muốn đón là đón được.

Nói đứa trẻ là con đẻ thì phải có bằng chứng.

"Đứa trẻ thực sự là con tôi, nếu không tin có thể làm xét nghiệm ADN."

Cố Đình Lâm được đưa đến phòng làm việc của viện trưởng, kể lại đầu đuôi sự việc, vô cùng mong đợi: "Viện trưởng, tôi có thể gặp đứa trẻ không?"

Viện trưởng cân nhắc rồi từ chối: "Sau khi xét nghiệm ADN không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ sắp xếp."

Cố Đình Lâm sốt ruột cũng vô dụng, cô nhi viện có nỗi lo riêng của họ, anh đành phải đi lấy máu chờ kết quả: "Đứa trẻ vẫn khỏe chứ?"

"Đứa trẻ rất khỏe mạnh, anh không cần lo lắng."

Cố Đình Lâm tìm một khách sạn gần cô nhi viện ở lại, chờ đợi trong bảy ngày làm việc mà như dài cả năm.

Nhìn thấy báo cáo giám định, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thủ tục nhanh chóng được hoàn thành, Cố Đình Lâm đã nhìn thấy Khương Ninh, cô bé ngủ rất say trên giường trẻ em.

Anh nhẹ nhàng bế cô bé nhỏ lên, chân thành mỉm cười: "A Ninh, ba đến rồi."

Cố Đình Lâm hôn lên má cô bé.

Đứa bé gái bị đánh thức, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Cố Đình Lâm, sau đó phát ra tiếng cười khúc khích.

Trái tim Cố Đình Lâm ấm áp, lần này đến lượt anh bảo vệ cô bé.

Với mười chín năm chuẩn bị, anh tin rằng loài người có thể vượt qua thiên tai tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment