Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1289 - Chương 1290 - Ngoại Truyện 9

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1290 - Ngoại truyện 9

"Mộng Dao, anh thích em lâu lắm rồi." Dương Vĩ Thông vẫn cố chấp quỳ gối, giơ cao chiếc nhẫn đôi rẻ tiền trên tay: "Đây là anh đặt thiết kế riêng cho em, mong em nhận lấy."

Tô Mộng Dao cố nhịn cơn buồn nôn, vẻ mặt vô cùng e thẹn: "Đàn anh, em cũng thích anh."

Xung quanh vang lên tiếng reo hò và vỗ tay.

Dương Vĩ Thông mừng như điên, đeo nhẫn đôi cho nữ thần và ôm cô một cái thật tình cảm.

Mọi người ở bên cạnh trêu chọc: "Hôn đi, hôn đi."

Dương Vĩ Thông nhân cơ hội hôn cô một cái.

Tô Mộng Dao đã từng qua lại với không ít công tử nhà giàu nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tên tra nam nghèo kiết xác như thế này nhưng vì muốn sống sót nên cô ta chỉ có thể cố nhịn cơn buồn nôn.

Chờ có được không gian rồi sẽ tìm cơ hội xử lý anh ta.

Đều là đến dự sinh nhật Dương Vĩ Thông, mọi người ngồi lại với nhau trò chuyện rôm rả.

Thấy ánh mắt Dương Vĩ Thông nóng bỏng, Tô Mộng Dao không nhịn được hỏi: "Anh, hôm nay đàn em A Ninh có đến không?"

Dương Vĩ Thông đã thèm đôi giày AJ kia từ lâu rồi nhưng cũng hiểu rõ tính cách của Khương Ninh, nếu cô đụng độ với Tô Mộng Dao, biết anh ta có bạn gái thì có lẽ sau này sẽ không tiếp tục tặng quà cho anh ta nữa.

Thấy anh ta do dự, Tô Mộng Dao làm nũng: "Không phải cô ấy là bạn của anh sao, vừa hay lại ở cùng một tòa nhà, gọi cô ấy xuống chơi cùng đi."

Giọng nói ngọt ngào quyến rũ khiến Dương Vĩ Thông nghe mà xương cốt đều mềm nhũn, rất tự tin rằng tối nay có thể làm chuyện vui vẻ với cô ta.

Cô ta chính là hoa khôi của trường, anh ta vẫn chưa thử qua.

Khương Ninh sẵn sàng chi tiền cho anh ta thì không nói nhưng chinh phục được hoa khôi của trường thì càng có cảm giác thành tựu hơn.

Chơi chán rồi thì đá đi, sau đó dỗ dành Khương Ninh quay lại cũng không muộn.

Vì vậy, Dương Vĩ Thông liền gọi điện cho Khương Ninh: "A Ninh, hôm nay là sinh nhật anh, lúc nào em đến?"

Sợ Tô Mộng Dao hiểu lầm, giọng nói của anh ta cố tình có chút lạnh lùng.

Không biết có phải là ảo giác không, hình như anh ta nghe thấy Khương Ninh cười lạnh: "Được, anh chờ đấy."

Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, đừng nhìn thấy Khương Ninh bình thường tinh ranh ích kỷ nhưng đều là do hoàn cảnh lớn lên tạo thành, loại người này thiếu nhất chính là tình yêu, chỉ cần cho cô một chút hy vọng là cô sẽ lao vào như thiêu thân, hừ hừ…

Cơn bão diệt thế sắp đến rồi, Tô Mộng Dao có chút sốt ruột: "Đàn em có đến không?"

Dương Vĩ Thông tự tin nói: "Sắp đến rồi."

Tô Mộng Dao nghĩ thầm, phải tìm lý do để anh ta đòi miếng ngọc bội của Khương Ninh về.

Ai ngờ, nửa tiếng trôi qua, Khương Ninh vẫn chưa đến.

Cô ta sốt ruột muốn chết nhưng những người khác lại chẳng hề để tâm.

Mọi người hò hét đòi cắt bánh kem.

Tô Mộng Dao làm nũng bắt Dương Vĩ Thông liên lạc lại, ai ngờ Khương Ninh không những không nghe điện thoại mà còn không trả lời tin nhắn.

"Không sao, chắc chắn cô ta sẽ đến." Dương Vĩ Thông tự tin vô cùng: "Cô ta là người cực kỳ thích tiền, chắc lại đi bán thức ăn cho chó rồi."

Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, Tô Mộng Dao không tiện thúc giục nữa.

Ăn bánh kem xong, trời càng lúc càng tối, cảm giác như cơn bão sắp ập đến bất cứ lúc nào.

Tô Mộng Dao nóng như lửa đốt, cô ta muốn ra ngoài tích trữ đồ nhưng không có không gian thì tích trữ được bao nhiêu chứ?

Nhà của chủ cũ ở tỉnh khác, về nhà thì không kịp nữa rồi, căn nhà thuê ở một khu khác, lại còn ở tầng thấp, mưa lớn đến là ngập ngay.

Hơn nữa, chỉ dựa vào một mình cô ta thì làm sao có thể sống sót trong thế giới tận thế ăn thịt người này?

Chỉ riêng khuôn mặt xinh đẹp này thôi cũng sẽ bị đám đàn ông bạo loạn nhắm đến ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến lúc đó còn đường sống nào nữa.

Cách an toàn nhất vẫn là ở lại với Dương Vĩ Thông và những người khác, đợi lấy được miếng ngọc bội của Khương Ninh kích hoạt không gian rồi tìm cách hợp tác với cậu ba nhà họ Dung.

Bây giờ mà đi tìm gã ta, chắc còn chưa kịp gặp mặt đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Bình Luận (0)
Comment