Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1290 - Chương 1291 - Ngoại Truyện 10

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1291 - Ngoại truyện 10

Đợi đến khi cậu ba nhà họ Dung kiêu ngạo ngang ngược nếm đủ mùi khổ trong thiên tai, cô ta sẽ xuất hiện với tư cách là cứu tinh… Cô ta hiểu rõ nhất là những công tử nhà giàu thích kiểu phụ nữ nào, chỉ cần trói buộc được trái tim hắn ta để hắn ta phục vụ cho mình thì thiên tai cũng chẳng là gì.

Cô ta có không gian, cậu ba nhà họ Dung có quyền thế, liên hợp với nhau thì chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tô Mộng Dao đã tính toán mọi thứ, chỉ chờ lấy được miếng ngọc bội.

Một tiếng đồng hồ.

Hai tiếng đồng hồ.

Ăn bánh kem xong, Khương Ninh vẫn chưa đến.

Tô Mộng Dao không dám tự ý rời đi, sợ Khương Ninh đến sau khi cô ta đi rồi, bỏ lỡ cơ hội đòi miếng ngọc bội.

Ba giờ chiều, cơn bão ập đến.

Những người ở gần bắt đầu tản đi.

Có mấy người chơi thân với Dương Vĩ Thông chọn ở lại chơi game, chờ đến tối tụ tập hát hò.

Họ chẳng hề để tâm đến cơn siêu bão được gọi là gì đó, lần nào chẳng phải sấm to mưa nhỏ thôi sao?

Cuối cùng cũng được nghỉ, phải tận hưởng cho đã.

Tô Mộng Dao như ngồi trên đống lửa: "Anh, bão đến rồi, chúng ta có cần tích trữ chút đồ ăn không?"

Mấy người hò hét trêu chọc: "Mộng Dao, em vẫn chưa quen với bão ở Quảng Đông nhỉ? Không sao đâu, nếu có chuyện gì thì Vĩ Thông cũng không để em đói rét đâu."

Dương Vĩ Thông tự tin vô cùng: "Thật sự không sao đâu, chỉ cần vài phút là có thể gọi đồ ăn ngoài rồi."

Tất nhiên là không thể để cô ta đi, nếu không thì tối nay vui vẻ thế nào được.

Nhưng cơn bão càng lúc càng lớn, gió thổi làm cửa sổ kêu ầm ầm.

Thôi xong, muốn đi cũng không đi được nữa rồi.

Tô Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi, cô ta không biết tại sao lại xảy ra vấn đề, Khương Ninh lại không đến.

Theo cốt truyện, cô không những đến mà còn tặng cho Dương Vĩ Thông một đôi giày AJ phiên bản giới hạn giá hơn tám ngàn đồng.

Thật sự không còn thời gian nữa rồi!

Nếu Khương Ninh không đến, cô ta tự tìm đến cửa cũng không sai.

"Anh, bão đến rồi không đi được nữa, tối nay em không có chỗ ở, có thể ở nhờ chỗ đàn em A Ninh không?"

Dương Vĩ Thông nói bóng gió: "Mộng Dao, em ngủ phòng anh là được."

Tô Mộng Dao giả vờ e thẹn: "Không được, sao em ngủ phòng anh được, hơn nữa truyền ra ngoài cũng không hay, nếu tiện thì ở nhờ với đàn em A Ninh một đêm."

Ăn đậu hũ nóng không vội được, Dương Vĩ Thông không muốn phá hỏng hình tượng của mình trong lòng cô ta, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Tô Mộng Dao rục rịch: "Hay là chúng ta đi tìm đàn em bây giờ luôn?"

Bên cạnh có bạn bè, muốn ở riêng với nhau cũng không có cơ hội, Dương Vĩ Thông cầu còn không được: "Được, anh đưa em đi."

Hai người đi thang máy lên tầng 18, gõ cửa phòng 1802 rất lâu, mãi vẫn không có động tĩnh.

Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe.

Dương Vĩ Thông bực bội, ngược lại Tô Mộng Dao lại vô cùng chu đáo: "Có lẽ A Ninh ra ngoài rồi, chúng ta đợi thêm một lát nữa."

Đợi đến hơn năm giờ, bên ngoài gió gào thét như ma khóc quỷ gào, tấm tôn bị cuốn lên trời…

Cửa thang máy từ từ mở ra, một cô gái ướt sũng, đầu tóc bù xù ôm một túi bưu kiện lớn vội vã đi ra từ bên trong.

Tô Mộng Dao vô cùng kinh ngạc, đây chính là nữ chính Khương Ninh sao?

"Sao bây giờ cô mới về?" Thấy người đến, giọng điệu Dương Vĩ Thông không kiên nhẫn: "Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi."

Cô gái lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Cô nói chuyện với Dương Vĩ Thông nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm Tô Mộng Dao.

Tô Mộng Dao giật mình, cô… có phải đã nhìn ra điều gì không?

Bình Luận (0)
Comment