Không chỉ có trúc, cô còn nhổ cỏ dại trên núi, cây dại, thảo dược dại các loại.
Thấy thời gian còn sớm, cô lại bắt đầu đốn gỗ.
Cây cối ầm ầm ngã xuống, cô dùng cưa điện cắt bỏ chạc cây, ném cả cây vào không gian, chờ sau này cần thì cắt cũng không muộn.
Chặt được hơn một trăm thân cây, nếu không phải trời tối thì Khương Ninh vẫn muốn tiếp tục.
Cô mệt đến cả người rã rời, nhưng trong không gian có nhiều đồ vật làm cô cảm thấy vô cùng kiên định.
Giả bộ nhặt nửa bó củi, cô lái thuyền tấn công đưa chó con về.
Vừa đến tầng 18, Đậu Đậu mở cửa nhào tới, mang vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Chị, hôm nay em đi bán cá."
Khương Ninh mở cửa cho vào: "Cá đã bán chưa?"
"Dạ dạ, Đậu Đậu bán được ba con cá."
Khương Ninh khen ngợi: "Oa, Đậu Đậu của chúng ta thật giỏi."
Đậu Đậu huơ huơ tay, vui vẻ nhảy dựng lên: "Anh cũng khen em rồi."
Giũ nước mưa, thay quần áo, Khương Ninh tìm phim hoạt hình cho Đậu Đậu giải trí, lại phát hiện trên mặt cô bé có vết xước: "Vết thương của em là sao thế?"
Đậu Đậu có chút tủi thân: "Lúc ăn kẹo, đột nhiên có người xông tới cướp kẹo trong miệng em."
Khương Ninh nhíu mày: "Kẹo bị cướp mất rồi à?"
"Dạ, bị móc từ trong miệng em ra rồi ạ." Đậu Đậu nước mắt rưng rưng, nhịn không được tố cáo: "Tay người kia bẩn quá, người cũng thối quá, đụng ngã Đậu Đậu rồi."
Nói xong, cô bé còn sờ mông: "Đau quá!"
"Thế còn anh trai em?"
"Anh trai ở bên cạnh nhìn."
Khương Ninh không hiểu: "Sau đó thì sao?"
"Người nọ nhét kẹo vào miệng cậu ta, anh trai bảo em cướp lại."
Đậu Đậu không muốn cướp, nhưng lại không muốn chọc anh trai tức giận, nên đã nhào tới cướp lại.
Cậu ta không cho, còn giơ tay đánh Đậu Đậu, Đậu Đậu giận dữ đánh trả cậu ta một trận, đánh đến mặt mũi bầm dập.
Đậu Đậu lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đánh nhau, cuối cùng, cô bé móc kẹo từ trong miệng cậu ta ra, giao viên kẹo dính đầy nước miếng cho anh trai.
Hoắc Dực Thâm không nhận, mà xoa đầu cô bé: "Đậu Đậu, em làm rất tốt, sau này em phải bảo vệ tốt đồ đạc của mình, không thể để người khác bắt nạt."
Cô bé cái hiểu cái không, trong lòng lại sợ hãi, không ngờ còn được anh trai khen ngợi.
"Nhớ kỹ, anh trai không thể bảo vệ em cả đời. Nếu em không bảo vệ chính mình, chẳng những kẹo mà tất cả đồ ăn ngon đều sẽ bị cướp đi, sau đó em sẽ giống như bọn họ, đói đến đầu to thân nhỏ, trên người vừa bẩn vừa thối, còn ăn xin trên đường nữa."
Tuy rằng những đứa trẻ kia cũng không muốn, nhưng thiên tai ngày tận thế đúng là tàn nhẫn.
Hoắc Dực Thâm để Đậu Đậu nhìn vào mắt cậu bé kia.
Đứa nhỏ bị đánh có đôi mắt đỏ bừng, hình như đang căm hận bọn họ.
Đậu Đậu không hiểu, rõ ràng là cậu ta cướp kẹo của mình, như vậy là không đúng, vì sao cậu ta đã không nhận sai mà còn hung dữ như vậy?
"Đậu Đậu, người đói đến sắp chết làm gì có đúng hay sai, bọn họ cảm thấy đánh được em thì sẽ cướp đồ từ tay em."
Hoắc Dực Thâm ôm em gái rời đi, rất kiên nhẫn nói với cô bé: "Em biết vì sao cậu ta hung dữ với em như vậy không?"
Đậu Đậu lắc đầu.
"Bởi vì em có quần áo mới mặc, có đồ ăn ngon ăn, còn không cần đói bụng, mà cậu ta thì cái gì cũng không có, cho nên sẽ ghen tị với em, muốn cướp đồ của em."
"Anh trai, bọn họ đều như vậy sao?"
Đi vào chợ, Đậu Đậu cảm nhận được rất nhiều ánh mắt như vậy, điều này làm cho cô bé không khỏi lo lắng thấp thỏm.
"Phần lớn đều là vậy, nhưng em có thể dùng chiêu mà anh trai dạy để bảo vệ mình, về sau sẽ không ai dám bắt nạt em nữa."