Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 131

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 131 -

Lần đầu tiên đánh nhau khiến Đậu Đậu gặp phải cú sốc rất lớn.

Cô bé ôm cổ của Hoắc Dực Thâm nói: “Anh, đợi Đậu Đậu lớn rồi, em cũng sẽ bảo vệ anh.”

“Ừ.”

“Đậu Đậu cũng sẽ bảo vệ chị và cả Cola nữa.”

“Ừ.”

Tiếp theo chính là bán cá, Hoắc Dực Thâm tự mình dạy cô bé khi cô bé vẫn còn mơ màng.

Khương Ninh nghe vậy im lặng một lúc lâu, Hoắc Dực Thâm dạy trẻ con thật sự rất đơn giản thô lỗ, nhưng vốn ở tận thế, các quy tắc đều đã bị sụp đổ, nếu dựa theo “Ngũ giáo, tứ mỹ, tam tình"* để dạy, ngược lại có lẽ sẽ hại Đậu Đậu.

*Đó là nội dung hoạt động giáo dục, tuyên truyền tư tưởng được Trung Quốc phát động vào đầu những năm 1980.

“Ừ, anh em dạy cũng không sai.”

Khương Ninh có chút tò mò hỏi: “Đậu Đậu, em có từng bị đói, từng bị đánh không?”

Đậu Đậu cúi đầu, lo lắng vò quần áo.

“Không sao, nếu em không muốn nói thì không cần phải nói.”

“Lúc anh chưa về nhà, Đậu Đậu rất đói bụng, anh… anh trai nhà bác cả còn bắt nạt em, bác gái còn mắng em…”

“Em còn muốn trải qua thêm một lần nữa không?”

“Không muốn!” Đậu Đậu điên cuồng lắc đầu, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Đậu Đậu không muốn.”

“Vậy phải nhớ kỹ cảm giác đó, sau này ai còn dám làm vậy với em, em cứ đánh trả. Đừng sợ, bọn họ không đánh thắng được em!”

“Nhưng mà, bác gái nói cảnh sát sẽ bắt em đi.”

“Chỉ cần không phải là em gây hấn trước, chú cảnh sát sẽ không bắt em đi.”

Khương Ninh an ủi cô bé đáng thương: “Hôm nay đánh nhau, chú cảnh sát cũng không đến bắt em, đúng không?”

Nghe thấy chú cảnh sát không bắt mình, lúc này Đậu Đậu mới yên tâm: “Em nghe anh và chị, sau này sẽ không để người khác bắt nạt em.”

Cola ở bên cạnh nhe răng sủa: “Gâu!”

Đừng sợ, cứ làm đi.

Khương Ninh nắm tai của nó: “Không được xúi Đậu Đậu đánh nhau.”

Nhưng mà Đậu Đậu đã bị ảnh hưởng, như được tiêm thêm máu gà, cô bé nắm tay lại hung dữ nói: “Chị, đánh nhau rất dễ, sau này ai dám bắt nạt em, em sẽ đánh người đó!”

Trước đây cô bé luôn cảm thấy bản thân rất kém cỏi, mỗi ngày đều nỗ lực luyện tập như vậy, nhưng ngay cả một tay của anh trai cũng không đánh thắng được.

Không ngờ rằng hôm nay đánh nhau với người khác, mới phát hiện không phải bản thân kém cỏi, mà là do anh trai quá mạnh.

Cậu bé cướp kẹo ấy ngay cả một tay của cô bé cũng không đánh thắng, hừ!

Đối với hai người này, Khương Ninh rất đau đầu, chỉ có thể đổi chủ đề: “Đậu Đậu, hôm nay bán cá đổi thành cái gì?”

Đậu Đậu mở miệng nói: “Đổi thành dụng cụ, còn có sách vở học tập, một chiếc váy và băng đô.”

Chiếc băng đô lông nhung màu hồng hình con thỏ, đang đeo ở trên đầu Đậu Đậu, trông rất dễ thương.

Nhưng cô bé có chút áy náy nói: “Chị, cá của anh có phải đều bị đổi lỗ rồi không?”

Anh Trương Siêu và anh Lục Vũ đều nói, anh trai toàn đổi lấy mấy thứ vô dụng.

“Không đâu, em và anh ấy cảm thấy xứng đáng là được.”

Nhu cầu của mỗi người đều không giống nhau, dù sao Hoắc Dực Thâm cũng không thiếu vật tư.

Phòng 1803 đổi đồ lại càng thiết thực hơn, hai gói muối, rau khô, băng vệ sinh, bật lửa.

Trịnh Vỹ Lệ còn đưa cho cô một túi băng vệ sinh: “Tận thế đến rồi, mỗi tháng còn bị chảy máu, thật phiền mà.”

Không gian có rất nhiều, Khương Ninh không cần: “Trước đó có ngày hội mua sắm thương mại điện tử, em tích trữ rất nhiều, sau này tìm vật tư lại tìm thêm chút, chị giữ cho mình đi.”

Thứ này thật sự rất thiếu thốn, Trịnh Vỹ Lệ cũng không làm màu, nói: “Lục Vũ và Trương Siêu có hơi nghiện, muốn ngày mai đi tiếp, em muốn đi cùng không?”

“Không đi, em ở nhà mấy ngày, ngày mai chị có thể ra ngoài chơi.” Không cần dắt theo con nữa.

Trịnh Vỹ Lệ cố nén cười nói: “Vậy chị không khách sáo nữa.”

Thỉnh thoảng lười biếng thì thỉnh thoảng vui, thường xuyên lười biếng thường xuyên vui.

Cô ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, tiếp tục dạy Đậu Đậu toán và ngữ văn, sau khi giao bài tập cho cô bé xong, Khương Ninh ngồi ở trên sô pha tiếp tục DIY.

Cuối cùng cũng làm xong một bộ quần áo giữ nhiệt cho chó con, vẫy tay với nó nói: “Cola, đến đây.”

Vì sợ bẩn, cô cố tình chọn màu đen.

Bình Luận (0)
Comment