Trời lạnh rất khắc nghiệt, Khương Ninh làm bộ quần áo liền thân giữ nhiệt, cô lôi cái đuôi chó từ trong lỗ ra.
Ở phần mông có khoét một cái lỗ, tiện cho nó đi vệ sinh.
Ừm, hình như thiếu một cái lỗ.
Cô không muốn lót tã dùng một lần cho chó con, vậy nên chỉ đành cắt thêm một cái lỗ.
Chó chăn cừu mặt đen, mặc vào chiếc áo giữ nhiệt màu đen, cảm giác như vừa được đào ra từ lò than.
Đậu Đậu mau miệng nói: “Xấu quá.”
Cô bé nói xong mới biết bản thân đã nói sai, vội vàng che miệng mình lại, ánh mắt vô tội nhìn về phía Khương Ninh: Chị, em không có cố ý.
Lòng tự trọng của chó con bị chà đạp, nó nhe răng ra cắn quần áo: Con sen, vứt thứ rách nát này đi cho em, nó ảnh hưởng đến dáng vẻ uy nghiêm của em rồi.
Khương Ninh ôm nó dỗ dành: “Không xấu, Cola nhà chúng ta là chó con đẹp trai nhất thế giới này.”
Đậu Đậu nói sai vội vàng biện giải trái với lương tâm để cứu vãn: “Cola không xấu, đẹp hơn cả anh tao, quần áo chị làm đẹp quá.”
Đẹp trai hơn cả huấn luyện viên?
Đôi mắt đen nhánh của chó con xoay tròn, quay đầu nhìn Khương Ninh: “Gâu!”
Thật sự không lừa chó?
Khương Ninh vuốt đầu chó con: “Không lừa mày, chó con nhà chúng ta là chó con đẹp nhất phố này.”
Lúc này Cola mới vui vẻ, gục đầu vào trong lòng của cô: Lời hay ý đẹp như vậy, lại làm thêm một bộ đi!
Lần này không làm màu đen, mà chọn vải màu xanh sẫm.
Cô vừa làm quần áo, vừa quan sát phản ứng của chó con.
Tiếc là chó con lông dày, tạm thời không cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, mặc vào không có phản ứng quá đặc biệt.
Sau khi làm xong bộ thứ hai, Khương Ninh lấy vải vụn làm quần áo cho Đại Hôi và Tiểu Bạch, dáng vẻ chắp vá trông càng xấu hơn.
Lại không phải chọn ra cái đẹp, gom góp lại mà mặc vậy, có thể giữ mạng sống là được rồi.
Buổi trưa, Hoắc Dực Thâm đến đón Đậu Đậu.
Khương Ninh gọi anh lại, lấy súng bắn đinh từ trong túi ra đưa cho anh: “Suýt chút nữa thì quên không trả lại anh.”
“Tặng cho cô đấy.”
Khương Ninh ngơ ra, đây chính là vũ khí bảo vệ mạng sống đó, anh hào phóng như vậy sao?
“Tôi tự sửa, chỗ tôi còn có một chiếc.”
Khương Ninh chỉ có hai trăm viên đạn, bắn một viên liền ít một viên, không đến thời khắc quan trọng tuyệt đối không dùng, không ngờ anh lại đến cửa tặng đồ.
Nhưng trên đời làm gì có bữa ăn miễn phí nào: “Anh có gì muốn đổi không? Chỉ cần tôi có là được.”
Thức ăn, rượu thịt, thuốc lá, thuốc, tùy anh chọn.
“Cô dạy Đậu Đậu rất tốt, đã biết rất nhiều chữ cái.”
Trao đổi dạy học, vốn dĩ là lẽ đương nhiên, huống hồ Cola còn tiến bộ lớn hơn, cơ thể cũng như cơ bắp đều nhanh chóng trở nên vạm vỡ, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Khương Ninh bảo anh nghĩ lại, bỏ qua cơ hội này chưa chắc đã có cơ hội khác.
“Đậu Đậu muốn ăn sủi cảo, nhưng tôi không biết làm.”
Hả, chỉ có cái này? Khương Ninh ngơ ra.
“Đúng đấy, chị, em muốn ăn sủi cảo.”
Đậu Đậu ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh đầy khao khát.
Tuy không ngon bằng sủi cảo, ngay cả súng bắn đinh anh còn cho cô, hôm nay cô sẽ dạy cho anh bí quyết làm bánh bột ngô.
Tiếc là nhào bột và cán bột chính là một công việc khó, mà vỏ làm sủi cảo mà cô tích trữ lại không thể lấy ra.
Tuy nhiên, Hoắc Đực Thâm không giỏi nấu nướng, nhưng lại rất giỏi làm việc chân tay.
Vì thế, bắt đầu làm sủi cảo.
Mặt trận chuyển đến phòng 1801, Khương Ninh vén tay áo lên hỏi: “Tủ lạnh trong xe ở nhà anh còn dùng được không? Có thể làm nhiều chút rồi đóng đông, lúc nào Đậu Đậu muốn ăn, anh có thể lấy ra để nấu.”
“Dùng được.”
Nghĩ đến bản thân cũng nên tích trữ một ít, Khương Ninh cố ý lấy ra mười cân bột mì, trộn với nước xong liền đưa cho Hoắc Dực Thâm nhào bột.
Nhào bột là công việc vất vả, nhưng đối với anh mà nói lại rất dễ dàng.