Khương Ninh về nhà cắt hành, hẹ và ngò tây, lại thêm nấm mèo và nấm hương, định nhân thịt heo hẹ, thịt heo nấm hương, trứng gà nấm mèo.
Năm cân bột thì rất nhiều, chắc làm cả buổi trời cũng không làm xong.
Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh rửa rau, Khương Ninh lấy máy xay thịt bằng tay ra từ trong không gian ra để trộn nhân.
Chờ đến khi bột nở xong rồi, sẽ dạy anh cách làm vỏ bánh.
Một điều không thể nghi ngờ, Hoắc Dực Thâm sống rất tốt, chỉ dùng sức ép cục bột xuống thôi, nhưng vỏ bánh sủi cảo mãi không tròn.
Không biết anh lấy đâu ra một cái khuôn tròn bằng đồng, cắt miếng vỏ bánh lại thành hình tròn.
Khương Ninh: “...” Thật chấp niệm!
Làm nhân xong, bắt đầu gói sủi cảo, Đậu Đậu vui vẻ chạy đến: “Chị ơi, em cũng muốn gói sủi cảo.”
Trẻ con cái gì cũng muốn thử, Khương Ninh cũng không từ chối, nắm tay Đậu Đậu dạy cho cô bé.
Ban đầu, Đậu Đậu gói rất xấu, không vỡ vỏ bánh thì cũng rách nhân ra ngoài, Khương Ninh cũng không chê bai cô bé: “Đậu Đậu giỏi quá, gói ngày càng đẹp, đến khi nấu chín sẽ cho anh của em ăn.”
Hoắc Dực Thâm: “...”
Cola ở bên cạnh cũng cũng rất gấp: “Gâu.”
Bé con gói bánh thật sự quá xấu, nó mà gói chắc chắn sẽ rất đẹp, tiếc là không có tay.
Sau khi đã quen tay, Đậu Đậu cũng trở nên nghiêm túc.
Anh nói, làm việc mới có cơm ăn, cô bé phải giúp đỡ mới được.
Từ từ, cô bé đã nắm được kỹ thuật, cuối cùng gói đã được viên sủi cảo hoàn chỉnh: “Cái này cho chị ăn.”
Hoắc Dực Thâm hỏi: “Tại sao không cho anh ăn?”
“Chị dạy em gói, cái thứ hai sẽ cho anh, sau đó cho Cola, cuối cùng là cho em.”
Hai người gói bánh, tốc độ cũng nhanh hơn một chút.
Làm xong cũng đã qua giờ cơm, Khương Ninh lấy mấy cái bánh xấu mà Đậu Đậu gói đi luộc, lại luộc thêm hai mâm lớn khác: “Chúng ta ăn sủi cảo trước, đến buổi chiều lại làm tiếp.”
Luộc sủi cảo rất nhanh, đổ thêm giấm và nước tương, nêm gia vị một chút, ba người một chó bắt đầu ăn.
Vỏ bánh rất ngon, vừa mềm vừa dẻo, nhân bánh thì tươi, vừa cắn xuống đã chảy nước.
Đậu Đậu bị nóng đến đỏ mặt: “Anh, chị, sủi cảo ngon quá.”
Nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô bé, Hoắc Dực Thâm hiểu ý mỉm cười: “Sau này sẽ cho em làm nữa.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn chị.”
Chó ăn rất nhanh, chưa gì đã ăn xong nửa thau cơm, sau đó còn đẩy thau cơm đến: Sen ơi, muốn ăn nữa!
Khương Ninh phát hiện, chó ăn cơm càng ngày càng nhiều.
Nếu không phải bản thân có nhiều đồ ăn trong người, sớm muộn gì cũng bị nó ăn đến nghèo.
Dường như nó cũng hợp khẩu vị của Hoắc Dực Thâm, anh chấm nước tương và xì dầu ăn hết một tô sủi cảo.
Chưng sủi cảo xong, anh cũng ăn tiếp, còn chấm thêm chút sa tế rất thơm.
Đàn ông đúng là cái thùng cơm, làm Khương Ninh hoài nghi hai người có thể ăn được cả một nồi sủi cảo?
Ăn uống no đủ, tiếp tục làm việc.
Vỏ bánh được cán xong rất nhanh, Hoắc Dực Thâm giúp gói sủi cảo.
Ồ, tay nghề còn kém hơn cả Đậu Đậu.
Nể mặt tay súng này, Khương Ninh cũng vô cùng nhẫn nại: “Không phải, ngón tay của anh linh hoạt một chút, bóp thế này này.”
Hoắc Dực Thâm không biết cong ngón tay: “Thế này?”
Ặc, cầm tay chỉ rồi mà vẫn làm không tốt.
Bóp cái nào xấu cái đó, Khương Ninh cũng không biết phải làm sao, hận không thể lấy đầu mình xuống đặt lên cổ anh.
Nổ súng xa bao nhiêu cũng trúng, vậy mà ngay cả gói sủi cảo cũng không làm được.
Nát đến mức này, mà một chút lúng túng anh cũng không lộ ra.
Cuối cùng ngay cả Đậu Đậu cũng nhìn không nổi nữa, chê bai nói: “Anh ơi, anh làm sủi cảo xấu thật á.”
Nói xong lại sợ anh đau lòng, lại vội vàng nói: “Chị, để em dạy cho.”
Hoắc Dực Thâm ngồi xổm xuống, để Đậu Đậu dạy mình: “Anh rất ngốc sao?”
Đậu Đậu thơm anh một cái, ra vẻ đáng yêu ngoan ngoãn nói: “Không đâu, anh giỏi nhất.”
Cơ mà, dưới sự chỉ dạy có áo bông nhỏ, Hoắc Dực Thâm lại học được thật.
Khương Ninh vốn tự tin lại gặp phải đả kích: “...”
Ừm, là cô không đủ tư cách dạy anh.
Thế là Hoắc Dực Thâm tìm được cảm giác nên làm rất nhanh, vỏ sủi cảo và nhân thịt vơi đi đáng kể.
Hàng lang truyền đến tiếng động, là đám người Trịnh Vĩ Lệ đã về.
Không tìm thấy Khương Ninh ở phòng 1802 nên gõ cửa phòng 1801.
Thấy hai người đang làm sủi cảo, bọn họ cũng hứng thú, rửa tay sạch sẽ đến trợ giúp.
Đậu Đậu vui vẻ lui ra, chơi với Cola ở trong phòng khách.
Nửa ký bột làm được hơn một ký vỏ bánh, à nửa ký vỏ bánh có thể làm được bảy mươi cái sủi cảo.