Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 139

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 139 -

Không chỉ Khương Ninh có đệm điện, chó con cũng có một cái.

Chọn cho nó một chiếc đệm nhỏ rồi đặt lên trên ghế lười, cắm pin vào, đồng thời bật cùng lúc hai máy sưởi lên, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên.

Đại Hôi và Tiểu Bạch cảm nhận được ấm áp, từ trong hộp xốp bò ra ngoài, chạy lên trên ghế sô pha cướp vị trí của chó con.

Vào thời điểm quan trọng, chó con rất phong độ, mặc cho chúng cùng chen vào người mình, cùng nhau sưởi ấm.

Khương Ninh kiểm tra hộp xốp, thấy có hai con thỏ lớn chết.

Có lẽ bị dọa sợ mà chết.

Những con khác có hơi ủ rũ nhưng chúng chỉ mới được sinh ra không lâu, cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết.

Đại Hôi và Tiểu Bạch chắc chắn đã được Cola mài giũa, trở nên vô cùng gan dạ, cộng thêm lông thỏ có thể giữ ấm, mặc quần áo vào cũng không bị kinh sợ nhưng lại không quan tâm thỏ con của mình.

Khương Ninh lấy đứa nhỏ ra nhét vào bụng Cola, sau đó dạy dỗ hai đứa: “Hai đứa sinh ra thì phải có trách nhiệm nuôi nấng.”

Cola nhe răng: Nghe thấy không? Nuôi thật tốt, ném cho nó có ích gì?

Dù không hài lòng nhưng chó con cũng không đá thỏ con đi, để thỏ con leo lên người nó.

Còn những con thỏ lớn khác, Khương Ninh đưa vào nhà vệ sinh dùng điện đánh chết hết, sau đó ném vào không gian, chờ khi nào rảnh rỗi thì kho hoặc sốt.

Nuôi hay không không phải vấn đề, quan trọng là nó ngon.

Quay về phòng, nhìn đống lửa than đỏ rực, Khương Ninh có chút thất thần, Hoắc Dực Thâm có ý gì?

Gần như phá cửa cho cô, còn nhường áo khoác lông chồn và lò than cho cô.

Mặt mũi người này lạnh lùng, thậm chí đối với chuyện sống chết cũng không cau mày nhưng khi mở cửa vẻ mặt lại vô cùng lo lắng.

Chẳng lẽ… Là sợ cô chết cóng, lo không có ai dạy cho Đậu Đậu học sao?

Đêm khuya khiến con người ta rơi vào mơ hồi, lại lười suy nghĩ.

Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất, có chuyện gì thì mai tính sau.

Khương Ninh cởi áo xuống, chui vào chăn ấm, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.

Đời trước, cô suýt chút nữa đã chết rét, đắp tất cả quần áo lên người.

Lần này, chăn bông ấm áp, thật thoải mái.

Trời lạnh dễ khiến buồn ngủ, nằm ì trên giường đến mười giờ vẫn chưa dậy.

Bộ đàm sột soạt vang lên: “Khương Ninh, cô tỉnh chưa?”

Khương Ninh đưa tay với lấy: “Ừ, tôi vừa mới tỉnh.”

Giọng điệu lười biếng, giọng mang âm mũi.

Hoắc Dực Thâm quan tâm hỏi: "Bị cảm sao?”

“Không, tôi vẫn ở trong chăn.” Khương Ninh ngáp: "Anh và Đậu Đậu sao rồi?”

“Tôi dậy rồi, đang làm bữa sáng cho Đậu Đậu. Cô có muốn ăn cùng không?”

Khương Ninh vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa đói, chờ đến bữa trưa rồi ăn.”

Chó con nhảy lên giường, dùng móng vuốt gạt bộ đàm xuống: "Gâu!”

“Ai ya…”

Bộ đàm bị gạt sang bên cạnh.

“Sao vậy?”

“Không sao, Cola đang quấy rối.” Khương Ninh vội vàng nhặt lên: "Không nói chuyện với anh nữa, thôi nhé.”

“’Ừ, chú ý giữ ấm.”

Tắt bộ đàm, Khương Ninh muốn đánh chó con, ai ngờ nó lại nhảy lên giường.

Xoay tròn, nhảy, không ngừng nghỉ.

Sau đó, chạy vào trong lòng Khương Ninh.

“Mày nha.” Khương Ninh trêu chọc nó: "Sao mày lại hư như vậy chứ.”

Chó con chui vào trong chăn, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, không quên nghiêng đầu một cái thật đáng yêu.

Khương Ninh quấn chăn cho nó, xoa đầu chó con nói: “Lúc này kiếp trước, mày đang ở đâu vậy?”

Khắp nơi đều bị băng tuyết phủ kín, cũng không biết bao nhiêu người bị chết rét, thật khó tưởng tượng được nó đã sống như thế nào.

Ngay cả da cũng bị hoại tử khô, khắp người mưng mủ.

Khương Ninh không dám nhớ đến hình ảnh đó, hốc mắt ươn ướt nói: “Cola, đời này sẽ không như vậy nữa, tao sẽ để mày sống thật tốt.”

“Ô ô.” Con sen sao vậy?

Nó dùng móng vuốt an ủi cô.

“Chị không sao, em cũng không có chuyện gì.”

Đợi đến hơn mười một giờ mới dậy, cô vào không gian đánh răng rửa mặt.

Bình Luận (0)
Comment