Bên ngoài trời rất lạnh nên mặc nhiều, đi vào thì nóng đổ mồ hôi, cũng may là không lâu lắm nếu không lạnh nóng thay nhau như vậy thế nào cũng bị bệnh.
Trong phòng có máy sưởi, cảm giác ấm áp như mùa xuân nhưng vừa mở cửa lại có cảm giác bị bị dao lạnh cắt.
Máy sưởi và hộp pin không thể lấy ra nhưng thỏ ở trong phòng suốt cũng không sao.
Lật ra, thỏ con đã mất mất một con.
Dọn dẹp một căn phòng khác, lấy ra ghế sô pha lười trải đệm điện lên, rồi chuyển lũ thỏ đến đó.
Đồng thời, không quên dặn dò chó con: “Cola, mày trông chừng bọn nó, không được phép cắn dây điện, không được phép đi tiểu trên đệm điện nếu không sẽ kho bọn nó.”
Chó con bày tỏ đã hiểu, ấn lên Đại Hôi nhe răng biểu thị: Nghe hiểu không? Nói!
Cho phòng thông gió, sau đó đốt lò than ở phòng khách.
Ôm túi giữ nhiệt bằng cao su, Khương Ninh đứng trên sân thượng nhìn về phương xa.
Hôm qua thành phố còn chìm trong lũ lụt nhưng chỉ trong một đêm đã bị đóng băng.
Không còn tiếng mưa rơi, bốn phía buồn tẻ đến đáng sợ, giống như thời gian cũng đã dừng lại.
Dù đã trải qua một lần nhưng trong lòng Khương Ninh vẫn sợ hãi như cũ.
Cũng may, nhiệt độ không tiếp tục hạ xuống, cho con người cơ hội được thở.
Nhưng -19 độ đối với phương Nam mà nói giống như một thảm kịch vậy, điện thoại di động không thể mở ra.
Đóng cửa sổ lại, tắt máy sưởi đã làm việc cả đêm hôm qua, thay hai cái mới để tránh bị hỏng vì dùng quá mức.
Máy sưởi cộng với lò than, cuối cùng phòng khách cũng có lò sưởi.
Trời lạnh muốn uống canh nóng, Khương Ninh lấy thịt bò hầm cà rốt, rau cải và cơm ra, thêm hạt đóng hộp cho chó con.
Dựa vào không khí ấm áp, ăn vô cùng ngon miệng.
Ăn no lại không muốn rửa bát nên lại ném vào không gian, cất đi sau này rửa.
Mở cửa sổ cho bớt mùi, sau đó ôm túi giữ nhiệt đọc sách y học.
Trịnh Vỹ Lệ gõ cửa chào hỏi, để chắc chắn hai bên đều còn sống, thậm chí cũng không mở cửa mà vội vàng quay về chui vào chăn.
Trương Siêu bị cảm lạnh, cũng may còn có thuốc trong người.
Vừa định ngủ trưa, bộ đàm lại vang lên: "Hôm nay Đậu Đậu không có tiết, Cola muốn rèn luyện không?”
Khương Ninh tôn trọng chó con: "Cola, mày muốn đi rèn luyện không?”’
Cola nghiêng đầu, một lúc sau mới đứng dậy: "Gâu!”
Một ngày không được chạy nhảy, cả người nó không thoải mái.
Khương Ninh mở một kẽ hở cửa, đẩy chó con ra ngoài, đi đi!
Rất nhanh, dưới lầu truyền đến tiếng chạy nhảy.
Có hơi lo lắng cho nó, suy nghĩ một lúc hay là đi ra ngoài.
Áo khoác lông chồn của chó con cởi ra đang ở trong tay Hoắc Dực Thâm.
Sau khi chạy thêm mấy vòng nữa, anh lại tiếp tục cởi áo len của chó con xuống.
Cuối cùng, ngay cả áo lót giữ nhiệt cũng cởi xuống.
Khương Ninh có hơi lo lắng: "Nó không lạnh sao?”
Hoắc Dực Thâm phổ cập khoa học. “Chó chăn cừu có thể nhanh chóng thích nghi với mọi hoàn cảnh tồi tệ, bao bọc chúng quá ngược lại gây bất lợi cho việc vận động.”
Mặc dù lông ngắn nhưng vô cùng dày, có tác dụng chống lạnh rất tốt.
Vận động mau nóng nhưng tuyến mồ hôi của chó con không ra nhiều như vậy.
Khương Ninh ôm túi giữ nhiệt đứng bên cạnh, thấy Hoắc Dực Thâm không hề to tròn, ngay cả áo khoác lông chồn cũng không mặc: "Anh không lạnh sao?”
“Lạnh.”
A cái này… Phải làm sao bây giờ đây?
Suy nghĩ đáp lễ, cô đưa túi giữ nhiệt ra: "Cho anh.”
Hoắc Dực Thâm không nhận, nhìn cô nói: “Cô thì sao?”
“Tôi còn một cái.” Không gian chứa mấy chục cái.
“Cảm ơn, có thể cho Đậu Đậu dùng.”
Khụ, tùy đi, dù sao lòng tốt của cô cũng đã dùng hết.
Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tiểu Khương, Tiểu Khương, mọi người không sao chứ?”