Ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối vô cùng tỉnh táo, tiếp tục kiểm tra không gian.
Trong vườn ớt, cà chua và dưa leo đều đã hái được, cây nho đã kết trái được quả lớn, bắt đầu chuyển từ xanh thành đỏ nhạt, đoán chừng một tháng nữa có thể hái được.
Năm thứ nhất, thu hoạch được tổng cộng mười chùm, khi trưởng thành đoán chừng có thể hái được bốn đến năm mươi cân.
Bất chợt nổi lên một suy nghĩ, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trong không gian, cố gắng sử dụng ý thức hái một quả.
Không ôm hy vọng lắm, dù sao từ trước tới nay chưa từng lấy được thì gì cắm trong đất thành công, không ngờ một quả nho đỏ xuất hiện trong tay.
Kinh ngạc hơn, niềm kinh ngạc vui sướng xuất hiện trong đầu, vội vàng thử nhổ cải xanh.
Không ngờ, thật sự nhổ được mấy cây.
Nhưng tiêu hao rất nhiều ý thức, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô có thể sử dụng ý thức để hái quả trong vườn hoa mà không phải cày đất làm ruộng?
Sau khi choáng váng xong, sử dụng ý thức điều khiển cuốc xới đất.
Cảm giác đầu óc nặng trĩu nhưng thật sự đã thành công, mặc dù chỉ duy trì mười mấy giây.
Kỳ quái, trước kia cô có thử qua nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Bây giờ có thể thành công, có phải do đã tăng cường rèn luyện cơ thể?
Phát hiện ra thế giới mới khiến Khương Ninh vô cùng vui vẻ, hóa ra sức mạnh tinh thần có thể rèn luyện như vậy, vậy có thể tiết kiệm thêm thời gian, cũng có thể sử dụng đất đen ở vườn hoa.
Trồng ngô, đậu phộng, khoai lang đỏ, khoai tây, đậu nành, đậu xanh, bất cứ loại nào cũng có thể trồng.
Vì vậy Khương Ninh luyện tập rất nhiều lần, đến đêm khuya đã thuần thục xới được năm thước đất, người mệt lả ngã lên giường.
Cola phát hiện khác thường, cúi đầu xuống ngửi bên phải một cái bên trái một cái.
“Ô, ô…”
Lo lắng, con sen sao vậy?
Khương Ninh chia sẻ niềm vui với chó con: "Cola, khẩu phần lương thực của chúng ta có thể tăng lên rồi, mày có vui không, có phấn khởi không?”
“Gâu!” Vui vẻ quay tại chỗ một vòng!
Ngày hôm sau lại nằm ì trên giường, sử dụng ý thức tiếp tục xới đất, đến khi mệt đến giới hạn mới dậy ăn sáng.
Đẩy rèm cửa sổ ra, bất ngờ thấy bên ngoài có tuyết.
Tuyết rơi dọc trời Nam, chỉ có thiên tai mới có thể thấy được cảnh tượng này.
Tuyết không lớn lắm, từng hạt vụn rơi xuống, không nhìn kỹ rất khó phân biệt được.
Khương Ninh cau mời, đời trước chỉ cực lạnh nhưng hôm nay trời lại có tuyết rơi?
Quả nhiên có sự khác biệt!
Cái lạnh khắc nghiệt có thể giết người, chẳng lẽ còn muốn thêm bão tuyết?
Nước đã ngập đến lầu sáu nếu thật sự có bão tuyết, lại phải thêm mấy lầu, vậy chẳng phải là chôn sống tòa nhà này?
Suy nghĩ đó thật sự đáng sợ.
Sau khi ăn sáng xong, tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu tập hội nghị 1803. Liên quan đến kế hoạch dùng nước của người dân.
Ngày hôm qua chưa khỏi, cả ngày đốt lửa sưởi ấm trong phòng.
Hôm nay trời còn lạnh hơn nhưng đã có thể thở một hơi.
Trương Siêu và Lục Vũ quấn thành quả cầu nhưng tay chân vẫn không ngừng run rẩy: "Tháp nước đã bị đông lại, chúng ta phải dùng nước như thế nào?”
Không gian của Khương Ninh có nước, đương nhiên không phải lo.
Nhưng cô không thể nói, còn phải giả vờ lo lắng hỏi: "Đúng vậy, phải làm sao đây?”
Trương Siêu muốn gãi ngứa: "Ngày hôm qua tớ chưa tắm, cả người thấy khó chịu.”
Không sai, cả tầng 18 đều là chó phương Nam, một ngày không tắm luôn cảm thấy mình không sạch sẽ.
Khương Ninh cũng làm theo: "Tớ cũng vậy, da cũng ngứa ngáy.”
Ngay cả cô, bách khoa toàn thư cuộc sống cũng không nghĩ ra cách, vì vậy ánh mắt mọi người bắt đầu rơi lên người Hoắc Dực Thâm.
Hoắc Dực Thâm được yêu mến: "…”
Đậu đậu cũng kéo ống tay áo anh: "Anh ơi, em cũng muốn đi tắm.”
Hoắc Dực Thâm được cả tầng 18 gửi gắm hy vọng hít một hơi thật sâu: "Hình như vừa rồi có tuyết rơi.”
Mặc dù tuyết không lớn nhưng gom ít thành nhiều vẫn có thể dùng.