Khương Ninh tiếp tục hỏi: "Ý anh nói là chúng tôi lên sân thượng lấy tuyết?”
“Đúng vậy, sao chúng ta lại không nghĩ ra chứ?”
Vì vậy, mọi người vội vàng lên sân thượng.
Cửa vừa mở ra, không khí lạnh lẽo ập vào phổi, không nói tới có bao nhiêu khó khăn.
Khương Ninh dùng khăn quàng che mặt, cất bước ra ngoài.
Thời tiết quá lạnh, tuyết rơi xuống đã kết thành băng, ủng đi tuyết đột nhiên bị trượt…
Thấy con sen ngã xuống, Cola nhanh như chớp xông lên, muốn dùng cơ thể làm đệm thịt đỡ lấy cơ.
Ai ngờ có người còn nhanh hơn nó, vươn tay vững vàng ôm lấy eo cô.
Trong nháy mắt Cola như thuốc nổ, mắt chó hung dữ ra sức trừng mắt.
Gừ, liên quan gì đến anh!
Có điều hơi trơn, phản ứng của Khương Ninh hoàn toàn có thể ổn định nhưng mà…
Ai ngờ chó con đột nhiên lao qua đụng trúng Lục Vũ.
Lục Vũ không kịp đề phòng bị trượt ngã mạnh xuống đất.
Tuy được cuốn như gấu nhưng trong lòng anh ấy vẫn thấy tủi thân - vợ, có người bắt nạt anh!
Trịnh Vỹ Lệ có thể làm gì chứ?
Kỹ năng sinh tồn của Cola là bậc thầy, giá trị võ lực của Hoắc Dực Thâm cũng là bậc thầy, cô ấy có thể tìm họ tính sổ sao?
Đàn ông té một cái thì sao? Không phục cũng nín!
Không chỉ Lục Vũ bị dính đạn, Trương Siêu cũng giống vậy.
Anh ấy đi trước Hoắc Dực Thâm nửa bước, ai ngờ đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể đập vào khung cửa…
Thôi, kệ đi, chỉ cần A Ninh không sao là được.
Khương Ninh ngã một cái, trong lòng mọi người đều nếm mùi, ngay cả người mạnh mẽ như Trịnh Vỹ Lệ cũng thấy chua chát trong lòng.
Nhìn người đàn ông của A Ninh, lại nhìn nhà mình một chút, trừ gương mặt khiến người ta si mê, những cái khác thật sự… Một lời khó nói hết.
Hoắc Dực Thâm rất lịch sự, đỡ Khương Ninh lên lập tức thu tay lại: "Cẩn thận.”
Khương Ninh cũng không nghĩ nhiều: "Cảm ơn.”
“Gâu!” Chó con buồn rầu dùng móng vuốt cào tuyết, vẻ mặt sốt ruột kháng nghị.
“Cola, mày về đi.”
Tưởng là nó lạnh, Khương Ninh đặc biệt quan tâm, cũng không có đồ che miệng của chó con, không thể lọc không khí lạnh như băng.
Con sen hung dữ với nó, chó con chạy khắp sân thượng phản đối.
Trương Siêu phản đối: “Cola đừng có chạy lung tung, băng tuyết này thu để lấy nước, chúng tao không muốn uống nước có vị chân của mày.”
Cho con nghe vậy, tốc độ chạy càng nhanh.
Hừ, cho uống nước rửa chân của ông đây!
Chó chăn cừu rất dễ hưng phấn, chúng đã phát điên thì xích sắt cũng không ngăn được, Khương Ninh phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo nó xuống sân thượng.
Sân thượng rất lớn, qua một đêm tuyết đã phủ kín một tầng mỏng, dùng xẻng đập vỡ là có thể thu lấy.
Trời mưa suốt mấy tháng, sợ sân thượng có vi khuẩn không tốt cho cơ thể, Lục Vũ và Trương Siêu trải mấy tấm ốp chống nước ra.
Trước kia tìm thấy ở chung cư đang xây, định dùng để chặn nước trên ban công, còn thừa ra mấy tấm, không ngờ lại có thể sử dụng được.
Một nhà chia hai tấm, mỗi ngày đi lên thu băng tuyết hẳn cũng đủ dùng, băng trên mặt tháp thước cũng có thể gõ xuống.
Thuận lợi giải quyết được vấn đề nguồn nước, mấy người đều rất vui vẻ, quả nhiên đoàn kết với nhau mới tốt, tập hợp trí khôn của các nhà lại một chỗ.
Sau khi đóng cửa sân thượng, chân tay lạnh buốt bước xuống lầu, dưới lầu truyền tới tiếng va đập.
Trịnh Vỹ Lệ cho rằng có người ý đồ gì đó với tầng 18, không kiềm chế được nóng giận.
Thấy Cola đứng bình tĩnh ở cửa cầu thang nghe âm thanh, lúc này mới biết là hiểu lầm.
Thằng nhãi này lại đang làm cái gì vậy?
Lên sân thượng một chuyến, lỗ tai suýt bị đông lạnh, cảm giác tai bị ù.
Đợi một lúc sau, thính lực mới khôi phục lại bình thường.
Mọi người đứng ở cửa cầu thang nghe, động tĩnh có vẻ vẫn lớn xen lẫn tiếng ồn ào.