Đời trước quả thật có chuyện thu lương thực bảo vệ, mỗi người mỗi tuần phải nộp một cân lương thực, không lấy ra được hậu quả thực sự rất nghiêm trọng.
Trai gái trẻ tuổi bị đưa ra ngoài làm chuyện mua vui cho người khác, người trung niên và người già thì nghĩ cách ra ngoài kiếm vật tư.
Dĩ nhiên nếu không phục có thể rời đi, kết quả không phải là chết rét cũng là chết đói.
Những hành vi độc ác này ở khắp mọi nơi, không chỉ ở khu chung cư Cẩm Vinh mà ở khắp mọi nơi, chính phủ đã cử cảnh sát đến kiểm tra nhưng tin tức của bọn họ rất nhanh, chơi trò mèo vờn chuột, nếu ở nhà người sống thì chờ cảnh sát rời đi lại quay lại.
Nếu không thể quét sạch, gió xuân lại thổi tới, người thảm nhất là những người sống sót.
“Lầu mười bảy có hai gia đình không tới, chúng ta muốn chuyển đến 1701 ở, ngoài ra cũng có nhà muốn chuyển lên, bọn họ muốn chuyển đến 1702 nên bà đến hỏi một chút.”
Khương Ninh đã hiểu, nhà họ Chung muốn lại gần chút để chiếu cố lẫn nhau.
Nhà không phải của cô, ở hay không cũng không liên quan đến cô nhưng lời nên nói vẫn phải nói.
“Thật ra thì mọi người muốn ở đâu cũng được, có điều trước khi dọn đi phải suy nghĩ thật kỹ, không chỉ nhà những người trong tòa nhà này những tầng chủ các tòa nhà khác cũng luôn có ý đồ với chúng cháu, nếu như bọn họ xông tới, lầu 17 sẽ chịu gánh nặng.
Đầu năm nay cũng không ai dễ dàng, cháu chỉ có thể chăm sóc tốt bản thân mình, người khác thì cháu không thể chăm sóc tới.”
Quả thật nhà họ Chung muốn tìm chỗ che chắn, cảm giác sống cạnh lầu 18 sẽ khá an toàn, dù sao bên ngoài cũng quá là loạn.
Khương Ninh nói thẳng, bà Chung ngượng ngùng cười nói: “Sống chết có số, bà nội nào dám để người trẻ tuổi các cháu bảo vệ, chuyển đến lầu 17 là để yên lòng, sẽ không làm phiền các cháu.”
Nói xong, bà Chung đứng dậy rời đi.
Mở cửa đưa bà xuống lầu thì thấy trên bậc thang có bức thư: Gửi Khương Ninh.
A, cuối cùng cũng tới!
Khương Ninh bình thản nhặt bức thư bỏ túi.
Thậm chí không thèm đọc, tới tập hợp 1803, nói chuyện bà Chung lo lắng ra.
Nghe chuyện ác Hạ Chí An làm, Trịnh Vỹ Lệ tức giận: "Loại súc sinh này, bà đây phải giết chết lão ta!”
Trong xã hội chị Trịnh của tôi là người tàn nhẫn không nói nhiều.
Nhưng đây là cuối thời ăn thịt người, giết chết một Hạ Chí An, sẽ còn vô số Hạ Chí An khác, giết không nổi.
Huống chi, ông ta cũng không ép nam nữ quan hệ, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, mỗi người đều có cái mình muốn.
Quan trọng hơn là nếu bên ngoài thật sự có người ác xông vào thì làm sao?
Không giống như đám ô hợp dưới lầu, trong tay bọn chúng có thể có súng, giết được một tên thì vẫn còn có tên khác.
Lục Vũ và Trường Siêu đều thay đổi sắc mặt, không ngờ tới bên ngoài lại hỗn loạn như vậy: "Nếu không chúng ta dọn đi?”
Khương Ninh: "Dọn đi đâu?”
Trương Siêu suy nghĩ một chút: "Biệt thự ở lưng chừng núi đó?”
Ngoài việc biệt thự ở lưng chừng núi đã bị ngập đến lầu hai, nơi đó có kính chống nổ và cửa thép không gỉ sao?
Cho dù có, người khác sẽ không xông vào sao?
Trịnh Vỹ Lệ hung tợn nói: “Không đi, ai tới tôi sẽ giết kẻ đó.”
Dọn ra ngoài, chết nhanh hơn.
Đây cũng là lựa chọn của Khương Ninh, cô không thể nào dời đi.
Không vội vàng biểu đạt, tầm mắt hướng về phía Hoắc Dực Thâm.
Hoắc Dực Thâm không có biểu tình gì: "Ở lầu 17 cũng không thấy an toàn hơn, bọn họ muốn ở cũng được, đến lúc đó lắp thêm mấy cái cửa ở cầu thang đi, người bên ngoài muốn xông vào cũng không dễ như vậy.”
Vẻ mặt Trương Siêu vô cùng tán thưởng.