Đúng vậy, đây chính là pháo đài chiến đấu, muốn qua lầu 18 phải qua được lầu 17, có thêm mấy lớp rào chắn sẽ dễ phản công hơn.
Không dời đi, đi sẽ chết!
Khương Ninh sâu sắc đồng ý: "Sợ là vô dụng, nếu bọn họ dám tới, chúng ta sẽ đánh đến mức chúng không dám tới!”
Lời nói của cô mang đầy sát khí.
Khiến Trương Siêu và Lục Vũ bị dọa sợ, đây là Khương Ninh mà bọn họ biết sao?
Lạnh như băng, giống như vừa bò ra từ đống xác chết, liếc mắt một cái cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
“Gâu!”
Cola ở bên cạnh Khương Ninh nhe răng tỏ vẻ tức giận: Ai sợ ai chứ nhóc con, chửi vậy đúng rồi!
Dự tính được thống nhất, vì vậy mỗi người đều đi chuẩn bị.
Khương Ninh đóng cửa phòng, lúc này mới móc phong thư ra.
[Tôi biết bí mật của cô]
[Nếu cô muốn giữ bí mật, thì ba giờ gặp ở thành phố Tân Nhất]
[Không được mang bất kỳ ai đi, nếu không tôi sẽ đưa bí mật của cô ra ánh sáng]
Chữ viết rất ẩu, vừa nhìn là biết ngụy tạo.
Ha, ngay cả tên cũng không dám ký, vây mà lại có lá gan uy hiếp cô?
Dùng đầu ngón chân đoán, Khương Ninh cũng biết là ai.
Thành phố Tân Nhất cách khu chung cư Cẩm Vinh không quá hai cây số, là một trung tâm mua sắm, ăn uống và giải trí, bây giờ… Phần lớn đã bị chôn vùi trong tuyết.
Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, đoán chừng có thể đến kịp.
Đi ra ngoài quá lạnh, cần có đủ năng lượng mới chống lại được cái lạnh, Khương Ninh ăn hai bát cơm thơm mềm, một phần sườn xào và thịt ba chỉ xào ớt.
Cola không muốn ăn thức ăn cho chó, nhìn chằm chằm sườn xào chảy nước miếng, ánh mắt nhỏ vừa yếu ớt vừa đáng thương, giống như đang phản đối con sen: phân biệt đối xử!
Con sen Khương nhận sai, lập tức cho nó một phần, đổi thịt ba chỉ xào ớt thành cá chiên giòn, để chó con vui vẻ ăn cái đó.
Nước lũ bị đóng băng lại, bên ngoài vô cùng lạnh nhưng người đi ra ngoài tìm vật tư rất nhiều.
Bên cạnh việc người sống sót đi ra hoạt động, các loại tội ác càng hoành hành ngang ngược, có người vừa ra khỏi khu chung cư đã bị cướp.
Có chút vật tư khó khăn lắm mới tìm được nhưng vĩnh viễn không có cơ hội quay về nhà.
Khương Ninh không muốn cho Cola ra ngoài mạo hiểm nhưng chó con cắn gấu quần cô không thả.
Nếu cô không đồng ý thì đừng hòng ra khỏi cửa!
Này, đây có phải uy hiếp không?
Khương Ninh không có cách nào khác, không thể làm gì khác đành mặc áo lót giữ nhiệt cho nó, sau đó là bộ áo giáp chống dao, nếu thêm nữa sẽ rất ồn ào.
Huấn luyện viên nói không sai, chó chăn cừu có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, năng lực thích nghi của nó mạnh hơn cô rất nhiều lần.
Cô thì mặc áo lót giữ nhiệt với áo chống đạn, bên ngoài mặc bộ đồ đại hàn.
Không biết do áo giữ nhiệt tốt hay bộ đồ đại hàn tốt mà tay chân thực sự không bị lạnh.
Nghĩ đến là thư uy hiếp kia, Khương Ninh nhét Cola vào balo.
Cola trời sinh thích tự do, không chịu chui vào balo.
Khương Ninh đành phải dụ dỗ nó: "Chúng ta đi ra ngoài bắt người xấu nhưng chỉ cho phép một người đi, nếu không sẽ mang khẩu phần ăn của chúng ta ra ngoài ánh sáng, cho nên mày chỉ có thể len lén vào thành.”
Lấy khẩu phần lương thực của nó? Đúng là chán sống!
Trong nháy mắt chó con như quả bom, ngoan ngoãn chui vào trong balo.
Đi, con sen, mau kéo khóa lên, hôm nay nếu không chết người, không thể giải quyết được chuyện này!
Nhân tiện chó con lại tăng cân, cõng lên người thật nặng.
Đi xuống cầu thang, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, giống như không có người sống.
Đến 1202 cô cố tình thả chậm bước chân, đầy ẩn ý nhìn qua.