Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 149

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 149 -

Đừng thấy đến thành phố Tân Nhất chỉ có hai cây số nhưng mặt băng vô cùng trơn trượt, cái gọi là ủng tuyết cũng vô dụng.

Nếu bị ai đó đuổi theo, không những không chạy nhanh mà còn vô cùng dễ gặp tai nạn bất ngờ.

Khương Ninh mượn động tác móc túi đeo lưng, lấy ra giày trượt từ trong không gian.

Kích thước giày trượt hơi lớn, đeo thêm mấy đôi tất mới nhét vừa.

Khương Ninh đã học qua trượt băng nhưng ở chó phương Nam thật sự không giỏi, thân hình vụng về lắc lư trượt ngoài khu chung cư.

Còn chưa ra khỏi khu chung cư, đột nhiên hai người đàn ông lao ra, tay cầm gậy gộc lao về phía cô.

Trách cô, quá bắt mắt.

Bộ quần áo đại hàn được thiết kế để đi cứu nạn nên màu sắc khá đẹp, vô cùng bắt mắt người khác.

Nhưng hết lần này đến lần khác Khương Ninh là người nghiện màu, chọn màu đỏ quốc kỳ, trong thời tiết cực lạnh u tối này thì vô cùng bắt mắt.

Hai người đều quấn khăn đầu, quần áo quấn kín người chỉ lộ ra ánh mắt tham lam.

Không cần phải nói, bọn họ muốn cướp quần áo của Khương Ninh.

Thật không may, cô đi giày trượt, còn chưa kịp chạm tới Khương Ninh cô đã né được khiến bọn chúng ngã mạnh, chờ đến khi chật vật đứng dậy nào còn có bóng dáng của cô.

Rời khỏi khu chung cư, dần dần tìm được cảm giác, tăng tốc trượt về thành phố Tân Nhất.

Trên đường gặp được mấy người sống sót, thấy bóng người màu đỏ lóe lên trong tuyết, trong mắt không khỏi hâm mộ, thật tuyệt!

Đây là phương Nam, còn có người có đầy đủ trang bị như vậy sao?

Nhìn cuộc sống của người ta tốt biết bao, lại nhìn dáng vẻ chật vật của mình.

Càng trượt càng thuận, rất nhanh đã đến thành phố Tân Nhất.

Khương Ninh đổi lại ủng tuyết, thả chó con trong balo ra, đi về tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.

Mới chỉ qua vài tháng thôi, thành phố thương mại náo nhiệt năm xưa giờ lại vô cùng tĩnh mịch, khắp nơi đều bừa bãi, thậm chí còn có máu tươi văng tung tóe trên tường.

Hoàn cảnh xa lạ, cô vô cùng cảnh giác, chó con dẫn đầu mở đường, thật sự không nguy hiểm mới để con sen đi theo.

Thành phố Tân Nhất chỉ có hai tầng không bị ngập, Khương Ninh lên tầng trên cùng tìm một nơi bí mật vừa có tầm nhìn bao quát xung quanh.

Đường xe chạy và cửa hàng xung quanh đều bị nước nhấn chìm, xa xa là tòa tòa nhà thương mại.

Dùng ống nhòm nhìn qua, không phát hiện mối uy hiếp nào.

Bên ngoài rất lạnh, nhất là lúc ngồi bất động, cảm giác mỗi cái hít thở, trái tim cũng tê dại.

Cái thời tiết chết tiệt này, không phải sắp dưới -30 độ đấy chứ?

Khương Ninh lấy một phích nước đặt cạnh chân, sau đó ôm túi giữ nhiệt, dặn dò chó con tuần tra bốn phía, cô muốn bế quan tu luyện.

Đến trước ba tiếng vẫn còn sớm, sở dĩ đi sớm trong trời lạnh, chính là vì muốn biết người uy hiếp cô có mang theo đồng bọn đến theo dõi mai phục hay không.

Khương Ninh nép vào chỗ tránh gió, dùng ý thức đào đất trong không gian, định trồng thêm đậu phộng.

Cola rất cẩn thận, nhìn bốn phía, muốn tìm ra người cướp khẩu phần lương thực của nó giết chết.

Khi ý thức trở nên mệt mỏi, Khương Ninh liền nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc cầm ống nhòm quan sát.

Ba giờ chiều, đừng nói người khả nghi, ngay cả quỷ cũng không có.

Khương Ninh rất kiên nhẫn, đến gần bốn giờ, Cola mới thấp giọng nhắc nhở.

Ống nhòm quét ra xa, chỉ thấy trong băng tuyết có một bóng dáng đang chậm rãi di chuyển.

Từ đầu đến chân không thể nhìn ra được thân hình nhưng từ phương hướng đã có thể đoán ra là ai.

Khương Ninh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đưa Cola đi trốn.

Trốn cũng không được nhàn rỗi, để Cola phòng bị bên ngoài.

Bóng dáng chậm chạp leo lên tầng cuối, ánh mắt cảnh giác đánh giá bốn phía, thấy bốn phía đều trống trơn cả người như ngơ ra.

Khương Ninh trốn trong bóng tối cười, ai mà không biết thả chim bồ câu* chứ?

*Thả chim bồ câu: thất hứa.

Để cô ta từ từ chờ, nhìn xem ai mới là người sốt ruột.

Bình Luận (0)
Comment