Mộng đẹp bị vỡ, ảo tưởng vừa rồi của Tô Mộng Dao bị dập tắt.
Nhưng nếu dám hẹn Khương Ninh ra, cô ta cũng đã có đối sách tốt.
“Cô có nhiều đồ như vậy, cho tôi một chút thì sao? Không bằng bị người khác phát hiện, xông lên cướp đoạt, đến lúc đó cô sẽ chết đấy.”
Nghe lời cô ta nói như lẽ đương nhiên, Khương Ninh không nhịn được bật cười: "Không, cô không hiểu tôi rồi, tính tình tôi khá là nóng nảy, làm việc không cân nhắc hậu quả, thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Một mình cô tay không tới, có gì có thể uy hiếp tôi sao?”
Trong lòng Tô Mộng Dao lộp bộp một tiếng, nhất thời cảnh giác, phô trương thanh thế cảnh cáo: “Khương Ninh, nếu tôi dám hẹn cô ra, dĩ nhiên có chuẩn bị trước.
Nếu dám động tới một cọng lông của tôi, hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây!”
Khương Ninh bị cô ta uy hiếp mà bật cười, giống như mèo vờn chuột, tâm trạng rất tốt: "Vì đổi lấy một gói mì, cô không tiếc ngủ cùng hai ba người đàn ông, cũng không nên uy hiếp tôi, cô thuê rất nhiều người nhóm Hắc Ác mai phục.
Phí thuê bọn họ rất đắt, cho dù cô ngủ với họ từ một tháng trước, sợ rằng cũng không đủ lệ phí di chuyển của bọn họ.”
Không phải phân biệt đối xử với nữ giới, mà thể lực chênh lệch rất nhiều, khiến rất nhiều người phụ nữ chỉ có thể phụ thuộc vào đàn ông để sinh tồn, mới có thể có được tài nguyên sống tiếp.
Người không có đường sống, ai còn quan tâm tôn nghiêm chứ.
Khương Ninh tận mắt chứng kiến một gói bánh quy có thể đổi lấy một hoa khôi trường học, còn có thể tùy tiện chọn lựa tư thế.
Hận sao? Hận!
Đau không? Đau!
Nhưng lựa chọn này là tự nguyện, nếu hoa khôi trường không làm theo lời thì đến hot boy trường lập tức đứng đầu.
Bị Khương Ninh vạch trần, Tô Mộng Dao tức giận nói: “Khương Ninh, cô ngông cuồng như vậy có gì hay chứ, không phải ỷ vào không gian sao?
Nếu như không có không gian, cô còn không bằng tôi. Chỉ là ăn gian thôi, lại tự cho rằng bản thân rất là giỏi?
Dựa vào nhan sắc của cô, sợ là một gói mì cũng không đổi được.”
“Xin lỗi, tôi thật sự không giỏi như cô, ai cũng có thể dạng chân ra.”
Đời trước bị lừa mất đi không gian, cô thà chết đói cũng không trao đổi với ác ma, ngược lại Tô Mộng Dao cầm không gian, vẫn dựa vào cơ thể đổi lấy vật tư như thường, lợi dụng không gian để trộm đồ của bọn họ.
Có điều, đời này thảm hại hơn mà thôi.
Cái này chả liên quan gì đến ăn gian, đây chỉ là vấn đề cá nhân thôi.
Khương Ninh cười nhạt: "Cô phải hiểu cho rõ, bây giờ quyền lựa chọn đang ở trên tay ai.”
Tô Mộng Dao cắn răng: "Đúng vậy, tôi không mang người theo nhưng nếu hôm nay không trở về, chuyện cô có không gian sẽ bị lộ.”
“Thật sao?” Biết rõ cô ta ích kỷ tham lam, Khương Ninh căn bản không sợ: “Đừng nói với tôi, cô nói cho Dương Vĩ Thông hay mấy tên đàn ông kia đấy chứ.”
Tô Mộng Dao: "…”
“Bọn họ chẳng những chung giường cùng cô và Vu Thanh Thanh , còn để các cô ra ngoài trao đổi, nếu cô thật sự tin bọn họ, hôm nay cũng chẳng tới đây một mình.”
Mà lại trực tiếp uy hiếp cô giao không gian ra.
Đáng tiếc Tô Mộng Dao căn bản không biết, không gian không thể bị cướp đi, chỉ cần cô không tiến vào không gian, những vật còn sống khác cũng không thể tiến vào.
Dương Vĩ Thông mềm yếu lại ích kỷ, chỉ có hơn chứ không kém Tô Mộng Dao.
Cô ta muốn chiếm lấy không gian nhưng lại càng sợ không gian tới tay lại bị cướp đi.
Cho nên tuyệt đối không thể nói với đám người Dương Vĩ Thông.