Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 152

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 152 -

Tô Mộng Dao bị nhìn thấu nên thẹn quá hóa giận: "Khương Ninh, cô đừng tự cho là đúng, không tin thử một chút là được.”

“Được thôi.” Khương Ninh cười: "Thử thì thử.”

Sắc mặt Tô Mộng Dao trở nên hung dữ: "Được, để xem!”

Lúc này tuyệt đối không thể nhượng bộ, một khi lộ ra lập tức thua.

Tô Mộng Dao thẳng lưng, cảnh cáo nói: “Cô đừng hối hận!”

Nói xong, xoay người rời đi.

Khương Ninh không đi, đưa mắt nhìn cô ta rời đi.

Tô Mộng Dao hận đến nghiến răng, nếu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy để toàn bộ người trong thành phố Phượng biết chuyện cô có không gian, đến lúc đó để xem cô còn chỗ nào dung thân.

Mang ngọc mắc tội, cô ta muốn Khương Ninh như chó nhà có tang.

Quyết định xong, cô ta bước nhanh hơn xuống lầu.

Vừa mới tới cửa cầu thang, một bóng đen hung hãn lao tới.

“Gâu!”

“A!”

Vốn lạnh lại chột dạ, đột nhiên bị một vật thể không rõ nguồn gốc lao tới, Tô Mộng Dao theo bản năng hét chói tai đồng thời lui về sau.

Xì!

Cơn đau nhức đột nhiên truyền tới, Tô Mộng Dao đau đến không thở được, cô ta cúi đầu nhìn ngực, một con dao sắc bén đâm từ sau lưng xuyên qua cơ thể, dính máu đỏ tươi.

“Ai cho cô cái gan tới uy hiếp tôi?”

Giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau Tô Mộng Dao.

Cô ta há to mồm nhưng làm thế nào cũng không nói ra lời, trong mắt đều là khiếp sợ!

Khương Ninh thực sự… Giết cô ta?

“Tôi không quan tâm cô chuyển kiếp, xuyên sách, sống lại, xuyên nhanh hay hệ thống, cũng lăn lộn thành như vậy, còn cho rằng mình là con gái trời chọn hay có chín cái mạng sao?”

Khương Ninh cầm cán dao, hung dữ dùng sức vặn mạnh, sau đó rút ra, máu tươi theo lưỡi dao không ngừng nhỏ xuống.

Tô Mộng Dao liền ngã xuống, cô ta há miệng khó khăn hít thở, con mắt trừng như muốn lòi ra ngoài, móng tay gầy guộc như móng gà chỉ về phía Khương Ninh: "Cô, cô…”

“Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại muốn xuống.”

Ánh mắt Khương Ninh lạnh như băng: "Tai vách mạch dừng, dựa vào bản lĩnh của mình mà sống, nhưng cô lại cứ nhớ thương túi tiền của người khác, tôi chỉ có thể đưa cô xuống địa ngục.”

Ha, biết cô có không gian thì sao? Phải có bản lĩnh mới cướp được!

Còn cô ta đến từ chỗ thần tiên nào, Khương Ninh không có hứng thú, không ngoài dự đoán thì là mấy trường hợp cô đoán được, chỉ cần loại bỏ uy hiếp là được.

Thời tiết lạnh giá, cộng thêm chảy rất nhiều máu, thi thể của Tô Mộng Dao rất nhanh đông cứng lại, có điều cho đến chết đôi mắt của ta vẫn mở lớn như chuông đồng.

Chưa tới năm giờ nhưng sắc trời âm u dần biến thành màu đen.

Khương Ninh không dừng lại, đưa Cola xuống lầu.

Chó con không cam lòng, đầu chó đằng đằng sát khí không quên nhìn lại, sau đó nhanh chóng đuổi kịp.

Thay giày trượt, Khương Ninh trượt về nhà.

Cola bước lớn, phấn khởi đuổi theo.

Hai bánh không bằng bốn chân, chó con chạy rất nhanh, rất nhanh liền bỏ rơi con sen phía sau.

Không hổ là chó con do Hoắc Dực Thâm huấn luyện, tốc độ chạy nhanh như chớp, tư thế trầm ổn đẹp trai, không hổ là con trai đẹp nhất cả con đường.

Khương Ninh không nhịn được gọi theo: "Cola.”

Chó con dừng lại, quay đầu nhìn lại, sau đó không chút do dự chạy trở lại: "Gâu!”

Nó chạy trở lại, vòng quanh con sen mấy vòng, sau đó lại chạy nhanh như chớp về phía trước.

Trời sắp tối, đây cũng là thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày.

Một nhóm tụm ba tụm năm, cho dù là quan sát chó con hay Khương Ninh, trong mắt đều mang chút tham lam không có ý tốt.

Chỉ cần lạc đàn, có nghĩa là nguy hiểm.

Trong thời tiết lạnh như này cơ thể cường tráng của chó con, lập tức khơi dậy ham muốn phạm tội của con người.

Không ít người giấu vũ khi trong quần áo, nhanh chóng lao về phía Cola.

“Mau, bắt lấy nó!”

Bình Luận (0)
Comment