Bà Chung già rồi, tim không chịu nổi kích thích, huống chi anh ta không phải người duy nhất phát điên ở lầu đó.
Vì vậy quả quyết chuyển đến lầu 17, mặc dù lầu 18 cũng giết người nhưng cũng là tự vệ, tư tưởng tốt hơn nhiều so với người khác.
Hai gia đình chẳng những dọn đồ lên, đồng thời còn tháo cửa thép không gỉ, muốn chế tạo thành pháo đài như lầu 18, trên cầu thang cũng bố trí ba cánh cửa.
Nhưng bọn họ không có công cụ, vì vậy gõ cửa muốn mượn lầu 18.
Khương Ninh không vội nói chuyện mà nhìn về đám người Hoắc Dực Thâm và Trương Siêu.
Không gian của công cụ nhưng không thể đánh ra.
Hoắc Dực Thâm có máy khoan cầm tay, 1803 có bộ hàn cắt gas-oxy.
Nhưng lòng người hiểm ác, huống chi bọn họ chuyển đến lầu 17, tỏ rõ muốn tìm chỗ che chở.
Lúc này lại ném ra cành ô liu miễn phí, rất dễ khiến bọn họ phụ thuộc.
Lầu 18 không phải chúa cứu thế, ngay cả bảo vệ mình cũng khó chứ đừng nói che chở người khác.
Có điều cầu thang lắp thêm 3 cánh cửa nữa, cũng tốt với lầu 18, nếu thật sự có người xông lên, ít nhất có thể kéo dài thời gian.
Nhưng sống chung với lầu 17, vẫn cần phải cẩn thận.
Lầu 18 dùng ánh mắt trao đổi, rất nhanh đã nhất trí.
“Máy khoan cầm tay đã gần hết điện, bộ hàn cắt gas - oxy cũng không còn bao nhiêu, mượn cũng có thể nhưng khi nào mọi người trả?”
Khương Ninh vừa nói, hai nhà kia đều nghẹn lời.
Bà Chung hiểu ý: "Cô gái nhỏ, chúng ta lầu trên lầu dưới chăm sóc nhau, hai đồ này thật sự rất đặc thù, mượn dùng một hồi không trả nổi, nếu không chúng ta dùng vật khác để đổi, cháu thấy thế nào?”
“Được, mọi người có thể thương lượng một chút”
Cuối cùng bà Chung lấy ra một cái vòng tay, nhà họ Từ lấy món đồ trang trí Phật bằng ngọc của đứa trẻ, 1703 là một dây chuyền vàng.
Khương Ninh không chút khách khí nhận lấy, đưa máy khoan cầm tay và bộ hàn cắt gas-oxy cho lầu 17, còn cho Lục Vũ và Trương Siêu ra hướng dẫn, nhất định phải làm cửa thật bền chắc.
Ngoài ra, lầu 17 có yêu cầu, bọn họ muốn lên sân thượng lấy băng tuyết làm nước dùng.
Tầng thượng là nơi dùng chung, hơn nữa hai lầu coi như đã đạt thành quan hệ hợp tác, không để cho người ta dùng không được.
Nhưng mỗi lần lên đều phải mở cửa, hơn nữa sẽ mang nguy hiểm cho lầu 18.
Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Mỗi bốn giờ chiều, chỉ có một người có thể lên, mọi người thảo luận xem để ai đi.”
Chỉ có thể chọn một người?
Trong lòng lầu 17 thấy không thoải mái nhưng tình thế ở lầu 18 mạnh hơn bọn họ, thảo luận một hồi giao nhiệm vụ này cho Chung Bình.
Sau khi lắp xong cửa cầu thang, Lục Vũ cầm ba chiếc chìa khóa quay lại: "Sau này đi ra ngoài cũng không dễ dàng, phải thông qua sáu cửa mới được.”
Ngoài ra, lầu 118 còn tặng một ván trượt, Lục Vũ quyết định đưa họ ba cân đinh sắt, toàn bộ đều hàn lên cửa, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Đồng thời, hẹn nhà họ Chung ngày mai đi đốn củi.
Thời tiết vô cùng lạnh, trong phòng không có củi đốt không chịu nổi.
Mắc dù thu thập không ít nhưng đốt từ sáng đến tối trong phong tiêu hao rất nhanh.
Mặc dù có thể kéo dài một thời gian nhưng dọc bờ biển phương Nam có rất ít núi rừng, đồ có thể đốt trong thành phố đều bị quét sạch, người sống sót phải lên núi đốn củi.
Quanh biệt thự lưng chừng núi khắp nơi đều là rừng nhưng thực sự cách quá xa, đi bộ một ngày không đủ tới.
Gần đây là núi Phương, nhưng không nhanh tay thì hết.
Lục Vũ và Trương Siêu cảm thấy rất nguy hiểm, cảm thấy cần phải tích trữ đồ: "A Ninh, cô đi không?”
Khương Ninh do dự: "Tôi không muốn đi, qua mấy ngày nữa rồi nói.”
Hoắc Dực Tâm cũng vậy, từ chối ra ngoài đốn củi.
Tất cả thành viên 1803 đều được điều động, Lục Vũ không biết lấy từ đâu ra một lưỡi cưa cơ khí gấp, muốn thể thiện kỹ năng của mình.
Cola muốn đi ra người nhưng con sen không cho phép.
Sáng sớm thức dậy, đứng ở sân thượng nhìn 1803 võ trang đầy đủ chuẩn bị ra ngoài.
Có lẽ mặc quá nhiều, bị bọc kín đến mức không nhận ra ai với ai, đột nhiên mấy bóng người từ tòa số 8 lao ra, vẻ mặt dữ tợn muốn cướp áo khoác dài của Lục Vũ.