Bên trong áo khoác dài còn có áo khoác lông chồn, làm sao Lục Vũ để bọn họ được như ý, anh ấy lấy gậy gỗ được cắm đầy đinh rỉ sét ra đánh nhau, gầm lên một tiếng: "Tới đây, không sợ chết thì tới đây!”
Bà nội nó, ai cũng muốn bắt nạt anh ấy, anh ấy không dễ bắt nạt vậy đâu!
Khương Ninh đứng trên sân thượng không nhịn được bật cười.
Thể lực của Lục Vũ kém nhất lầu 18 nhưng trải qua muôn ngàn thử thách trong mấy tháng này, nay đã sớm khác xưa.
Đứng cuối lầu 18 không có nghĩa là không thể đánh ở bên ngoài.
Nhìn kìa, con thỏ bệnh đang cắn người.
Ra tay là điên cuồng đập, đánh toàn bộ người của tòa nhà 8 bất tỉnh, hôm nay thật xui xẻo, vừa ra cửa liền gặp một người lợi hại như vậy.
Bị hai đấm của người phụ nữ ném bay, lúc này bọn họ đều hoảng sợ: "Chạy mau, người của lầu 18 đều là ma quỷ gì vậy!”
Bà nội nó, ra ngoài không xem lịch, tại sao lại chọc đến đám ôn thần này cơ chứ?
Giỏi nhịn đến đâu, tính cách có lạc quan đi nữa, ở tận thế đều bị bệnh.
Lục Vũ tức giận, cảm giác ức chế ứ đọng cũng giảm bớt.
Không phải chỉ đánh đánh giết giết thôi sao? Anh ấy cũng làm được!
Đưa mắt nhìn 1803 rời đi, Khương Ninh quay lại phòng khách ăn sáng, sữa bò nóng và bánh mì.
Lượng cơm của Cola càng ngày càng lớn, làm xong thức ăn cho chó còn phải thêm bánh mì.
Lúc đầu sợ tăng cân, hành động vụng về không tiện, ai ngờ sau này cơ bắp phát triển còn không tăng mỡ, lông cũng trở nên dày mượt hơn.
Khương Ninh sờ bụng mình một cái, cảm giác thêm gần một bước đến ngày có đường cơ bụng.
Lạnh vô cùng cũng không thể ngồi yên, Hoắc Dực Thâm ngừng tiết học của Đậu Đậu, thời gian cho Khương Ninh nhiều hơn không ít, tiếp tục lật sách đọc, cuối ngày trải qua đối luyện với 1801.
Trời gần tối mấy người Lục Vũ mới quay về, những cây bị đốn được cắt thành từng đoạn dài, rồi dùng dây buộc lại kéo về.
Mặt băng quá trơn, trên đường té mấy lần khiến họ chật vật không chịu nổi.
Cây cối bị khô héo chết nhưng chưa khô hẳn nên kéo đi vẫn nặng.
Thấy họ bình an trở về, Khương Ninh mở cửa xuống lầu hỗ trợ, Cola vội vàng đuổi theo, Đậu Đậu cũng không chịu yếu thế: "Chị chờ em, Cola chờ tao.”
Cô bé mặc đồ chống lạnh màu đỏ, trên đầu có hai chỏm tóc, lỗ tai được bảo vệ bằng lớp bông mềm mại, trông vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Mở cửa cầu thang rất bất tiện, mà 702 không có người sống, không biết ai đập vỡ cửa sổ phòng khách, ra vào thuận tiện hơn nhiều.
Trong lòng Khương Ninh mâu thuẫn nhưng vừa lúc 1803 đã kéo tới bên này, cô chỉ có thể chui từ 702 ra ngoài.
Đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhìn được nhìn về phía xa, ôi tất cả đều là thi thể người chết.
Những thứ này đều do người thân nhặt xác, muốn cho người chết chút tôn nghiêm cuối cùng, còn không có đạo đức thì trực tiếp ném xuống lầu.
Ví dụ như Dương Vĩ Thông ném Thanh Thanh, cùng với đồng bọn bị Thanh Thanh chém chết kia.
Không thể không nói, tên khốn kiếp kia thật sự may mắn, như vậy cũng chưa chết.
Củi nặng, phải di chuyển qua lại mới lần mới xong, Cola cắn cành cây ngắn, còn Đậu Đậu thì lựa cành cây nhỏ, hai người tung tăng với nhau.
Hai chân không bằng bốn chân, thậm chí Đậu Đậu còn vứt bỏ chụp tai.
Cuối cùng sau một chuyến, trời đã tối hẳn, thời tiết càng giá rét buốt xương.
Khương Ninh móc ra một hòn đá từ trong không gian, ném về phía cửa sổ phòng Dương Vĩ Thông.
Qua mấy tháng rèn luyện, lực cánh tay cô mạnh kinh người, cộng thêm mỗi ngày đều luyện bắn nỏ, nhắm ném không thành vấn đề.
Rầm vang lớn, cửa kính vỡ nứt.
Đoán rằng Dương Vĩ Thông không ở đây, trong phòng tối om cũng không có phản ứng gì.
Những nhà khác nghe được động tĩnh nhưng tất cả đều thờ ơ, trong thời đại này giết người chỉ là chuyện cơm bữa, huống chi là đập vỡ cửa kính.
Chỉ cần không phải nhà mình, không ai quan tâm sống chết của anh ta!