Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 158 - Chương 159

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 159 -

Trở về lầu trên, Trịnh Vỹ Lệ muốn phát cho Khương Ninh một ít gỗ.

Khương Ninh không muốn: "Em có nhiều quần áo và chăn, củi dùng khá chậm, mọi người cứ giữ lấy, khi nào cần em sẽ tự đi đốn củi.”

Biết tính cách cô, Trịnh Vỹ Lệ cũng không ép.

Lục Vũ gõ cửa 1801, tất cả mọi người lại lần nữa tập hợp ở 1803: "Tin tốt đây!”

Hôm nay rất nhiều người đến núi Phương đốn củi, thật sự đã hỏi thăm được không ít tin tức chấn động: "Chính phủ sắp phát vật tư.”

Trước đây lũ lụt, người dân đi lại khó khăn, ngay cả chính phủ rất nhiều ban ngành bị tê liệt, bây giờ nước lũ đã đóng băng, dù trời giá rét rất lạnh nhưng dù gì cũng có thể tự do ra vào.

“Ngày mốt chính phủ phát lương thực cứu trợ, mỗi tuần phát một lần, mỗi lần một cân, cư dân cầm căn cước đến ủy ban để nhận.”

Mỗi tuần phát một cân quả thật rất ít, thiên tai tới đột ngột, tất cả vật tư đều chìm trong nước mà thành phố ven biển ở độ cao thấp so với mặt biển, cho dù kho dự trữ lương thực của quốc gia có vị trí khá cao nhưng uy lực của bão và lũ lụt quá lớn, có thể kịp thời chuyển dời được bao nhiêu chứ?

Thành phố Phượng có mấy triệu người, cho dù bất hạnh gặp nạn một nửa trở lên thì vẫn còn ít nhất một triệu người sống sót, có thể lấy ra nhiều lương thực như vậy thật sự không dễ.

“Ngoài ra, chính phủ tuyên bố hủy bỏ tiền giấy, sau này sẽ ra một loại tiền tệ mới, tạm thời đổi lấy đồ vật.”

Tin này đối với người dân không có gì đáng ngại, dù sau tiền trong tay sớm đã tiêu hết, ngược lại những người kiếm được từ thiên tai, đoán chừng khóc ngất trong nhà vệ sinh.

“Ngoài việc phát lương thực cứu trợ, chính phủ còn thông báo tuyển mấy ngàn vị trí, từ nhân viên nghiên cứu kỹ thuật cho đến đội nhặt xác.

Thù lao là lương thực, nhân tài nghiên cứu kỹ thuật rất khan hiếm, mỗi tháng có thể nhận hai ba chục cân lương thực, tầng lớp lao động dưới đáy mỗi tháng chỉ có năm cân lương thực nhưng bao gồm cả bữa trưa.

Lục Vũ làm trò: "A Ninh, cô nghĩ chúng ta có nên đi xin việc không?”

“Tùy anh, dù sao tôi cũng không đi.”

Muốn kỹ thuật không có kỹ thuật, khổ cực nhặt xác mỗi tháng năm cân lương thực ngay cả bản thân cũng không nuôi sống nổi, có điều cộng thêm lương thực cứu trợ mỗi tuần, miễn cưỡng có thể sống sót.

Lục Vũ nói đùa, nhiệm vụ của lầu 18 là bảo vệ căn cứ của mình chứ không phải đi kiếm năm cân lương thực ít ỏi đó.

1803 ăn uống tiết kiệm, hai năm cũng không có vấn để.

Chính phủ đã đổi bị động thành chủ động, các bộ ngành đang tích cực chống thiên tai, nói không chừng sau này sẽ tốt hơn, bọn họ cũng không cần mạo hiểm tính mạng đi kiếm lương thực.

Ngoài ra, có lệnh kiếm nhưng chưa chắc có mạng tiêu.

Vì vậy, tất cả nhân viên của lầu 18 đều tỏ vẻ từ chối tham gia cướp việc của người khác.

Lúc Khương Ninh rời đi, thấy trên tay Trương Siêu có vết thương, không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy?”

“Không sao, chỉ là lúc chặt cây ở núi Phượng có mấy nhóm người để mắt tới, không những muốn cướp củi của chúng tớ, còn muốn cướp cưa thép nhưng đều bị chúng tớ đánh bại.”

Bên ngoài quá loạn, đừng nói đơn độc ra cửa, ba người kết bạn cũng rất nguy hiểm, hơi không chú ý sẽ bị người khác mưu hại.

Anh ấy và Lục Vũ đốn củi, Trịnh Vỹ Lệ tuần tra, chỉ như vậy cũng bị người khác để mắt tới.

Khương Ninh muốn an ủi mấy câu nhưng không biết nói gì cho phải.

Dù sao, đây không chỉ là trạng thái bình thường, sau này sẽ càng ngày càng tàn khốc hơn.

Ngày nhận lương thực cứu trợ, Trương Siêu đến sớm gõ cửa.

Khương Ninh không muốn xếp hàng: "Mọi người đi trước đi, tôi ở lại trông nhà.”

Vì vậy, 1803 đi từ sớm đến ủy ban xếp hàng.

Sinh mệnh của loài người quả thực ngoan cường, vượt xa sức tưởng tượng.

Bị mắc kẹt ở nhà, cảm giác thế giới như ngừng lại, khắp nơi tràn ngập sự im lặng chết chóc.

Nhưng sau khi lương thực cứu trợ được phát ra, khắp nơi đều tấp nập.

Bình Luận (0)
Comment