Ra ngoài từ sáng sớm nhưng phải hơn một giờ chiều mời trở về, ba người móc túi gạo trong quần áo ra.
Gạo mới được trộn lẫn với gạo tấm, vì phòng người khác giả vờ nhận chỉ có thể tự mang thẻ căn cước xếp hàng nhận.
Tình cảnh rất hỗn loạn nhưng có cảnh sát đeo đạn thật đứng gác, ngược lại không có người nào dám làm bậy ở nơi nhận lương thực nhưng cách đó xa xa nguy hiểm trùng trùng.
Kẻ móc túi tái xuất giang hồ, mỗi băng phái có một cách móc túi, còn có cướp xong liền bỏ chạy.
Vì muốn có thêm chút lương thực, trí tuệ nhân loại là vô tận, mầy người xếp trước Trịnh Vỹ Lệ mang cả mẹ già hơn tám mươi tuổi ra, đắp mấy tấm chăn dày, che chắn thật kỹ cho bà.
Nhưng mười lăm phút trước khi nhận lương thực, mẹ già đã tắt thở.
Người thân khóc lóc thảm thiết ở hiện trường, nói chính sách của chính phủ có vấn đề, dẫn đến cái chết của bà cụ lớn nhất trong nhà.
Chuyện này náo loạn rất lớn, rất nhiều người tới xem, lẩm bẩm chính phủ vô dụng, lên tiếng đòi bọn họ phải bồi thường.
Tình nguyện viên phát lương thực đi tới, cởi chăn ra kiểm tra, cơ thể sớm đã cứng ngắc.
“Xin lỗi, tôi từng làm việc ở bệnh viện, bà lão này không phải vừa qua đời, thời gian tử vong ít nhất đã qua 24 giờ.”
Chuyện xấu không thể phát triển thêm, trực tiếp hủy bỏ tư cách nhận lương thực của người gây chuyện.
Người gây chuyện định mở miệng hô hào, không ngờ lại đối diện với họng súng đen thùi lùi.
Bây giờ cũng không phải thời đại hòa bình, cảnh sát sẽ nổ súng thật.
Lục Vũ nhắc nhở: "A Ninh, bây giờ khắp nơi đều có kẻ móc túi và cướp của, đồ ăn cô nhận được, ngàn vạn lần đừng để người khác lại gần.”
Cửa khu chung cư thì có nhưng anh ấy và Trương Siêu đều có người trong tay, bọn họ nhìn thấy người không dám tới thôi.
Khương Ninh gật đầu, thay quần áo xong muốn thả Cola vào 1803, ai ngờ nó cắn gấu quần cô không buồn, nhất quyết đòi ra ngoài chơi.
“Không được, bên ngoài có rất nhiều người muốn ăn thịt chó.”
Không nghe, không nghe, chó con không nghe.
Hôm nay không đưa nó theo, con sẽ đừng hòng đi!
Đậu Đậu mở cửa, hào hứng chạy đến: "Chị, chúng ta đi thôi.”
Khương Ninh cau mày, nhìn Hoắc Dực Thâm: "Anh đưa Đậu Đậu ra ngoài?”
“Ừ, ra xem thế giới bên ngoài một chút.”
Được rồi, thêm kinh nghiệm và kiến thức cũng không có hại, con người muốn trưởng thành, nhất là trong tận thế càng phải trưởng thành sớm, nếu không kết quả rất thảm.
Khương Ninh cũng không còn gì để nói nhưng Cola không được.
Ngay cả Đậu Đậu cũng được đi, tại sao nó lại không thể đi?
Cuối cùng sợ nó ra ngoài làm bậy, chỉ đành tìm dây buộc lại.
Chó con trời sinh thích tự do, bị dây thừng khuất phục nhưng nó vẫn nhịn, ai bảo người trói nó là con sen.
Vì vậy, Khương Ninh đưa chó con, Hoắc Dực Thâm đưa em gái, xuống cầu thang đi đến ủy ban.
Uỷ ban không xa, khoảng chừng một cây số, có điều trượt băng đi không vui.
Lo lắng của Khương Ninh là có lý do, trước khi ra ngoài cô cố ý cởi bỏ áo khoác lông chồn trên người Cola nhưng vẫn thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Không phải bọn họ chưa thấy qua chó mà là chưa thấy con chó to đẹp như vậy, dáng người cao lớn uy phong.
Thật quá đáng, có còn đạo lý hay không?
Mẹ nó, có để người sống hay không!
Đối mặt với những ánh mắt tham lam, chó con không chút sợ hãi, đằng đằng sát khi trừng lại.
Cô gái dắt sợi dây thừng dường như không dễ chọc, người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh cô cũng vậy, cảm giác ánh mắt có thể giết người.
Có lẽ bọn họ là người nhóm Hắc Ác. Nếu không chỗ nào có thể nuôi chó, thậm chí còn dám dắt ra ngoài.
Nhìn khí chất đó cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Có phải ở nhóm Hắc Ác rất thoải mái không, nhìn nuôi chó thì biết, khí thế kia - đúng là chó cậy thế chủ!
Không chọc nổi, không chọc nổi!