Trong một khoảng thời gian, có rất nhiều những người có ý xấu nhưng lại chẳng dám ra tay.
Đậu Đậu hiếm khi đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Tay trái cô bé kéo anh trai, tay phải kéo chị, hoàn toàn không quan tâm đến cái lạnh buốt giá, vô cùng vui vẻ mà nhảy nhót.
Hầu hết người dân buổi sáng đều đã đến nhận thức ăn, đợi đến khi Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đến, hàng người đã không còn dài lắm.
Xếp hàng gần hai mươi phút liền đến lượt, cần phải điền thông tin chứng minh nhân dân và địa chỉ nơi ở, kiểm tra là đúng người thì mới phát thức ăn, ai nhận thức ăn cũng phải tự mang túi theo.
Khương Ninh cầm túi đựng bột mì, một cân bánh ngũ cốc cũng không nặng mấy.
Thấy huấn luyện viên và Đậu Đậu đều có, Cola nhìn trái nhìn phải, thật sự rất gấp: “Ư…Ử…”
Nó cũng xếp hàng, vì sao lại không có?
Khương Ninh bị chọc cười: “Mày là chó, không có thức ăn cứu trợ.”
Dựa vào đâu mà không cho thức ăn?
Cola tức giận, hung ác nhìn về phía tình nguyện viên: Tui là chó, nhưng các người không biết phải trái!
Nhìn thấy chó con xinh đẹp, trái tim tình nguyện viên như sắp tan chảy, không ngờ rằng ở hoàn cảnh hiện tại vẫn có thể nuôi được một chú chó tốt như vậy.
Không chỉ tình nguyện viên thèm, ngay cả cảnh sát ở đây để duy trì trật tự cũng thèm, họ nhịn không được mà liếc mắt nhìn vài cái.
Trước đây đội cảnh sát của họ cũng nuôi một con, nhưng tiếc là… chết rồi.
Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của chó, vốn có thể khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Nhận thức ăn xong, mỗi người dẫn theo một người đi về.
Thấy Đậu Đậu xách thức ăn ở trong tay, Cola bị phân biệt đối xử cũng muốn ngậm túi thức ăn.
Thấy nó buồn bã không vui, Khương Ninh chỉ đành đưa túi thức ăn cho chó con.
Miệng ngậm túi thức ăn, trong lòng của chó con mới vui hơn chút, nó đi lên trước cùng Đậu Đậu: “Gâu!”
Đang đi thì có hai đứa trẻ đang rượt đuổi chơi đùa với nhau ở trên mặt băng đâm về phía Đậu Đậu, chúng cướp túi thức ăn ở trong tay cô bé rồi chạy.
Đậu Đậu bị đẩy ngã, ngã mạnh xuống mặt băng.
Cola phản ứng rất nhanh, vọt người nhào về phía đứa trẻ cướp túi thức ăn.
Đứa trẻ bị đâm ngã, túi thức ăn rơi trên mặt đất.
Đậu Đậu không khóc, bò dậy chạy đến giữ chặt đứa trẻ cướp thức ăn rồi đấm…
Hừ, dám cướp đồ của cô bé.
Một đấm, hai đấm, cứ đấm vào gương mặt, đứa trẻ đau đớn gào khóc.
Cola cắn ống quần của đứa trẻ còn lại: Tên này cũng cần đánh, đánh chết!
Nhớ đến lời của anh trai, Đậu Đậu tức chết mất, ra tay không hề thương tình.
Có chó con giúp đỡ, Đậu Đậu không những đánh người một cách dã man, mà còn cướp lại được túi thức ăn, cô bé tức giận đến mặt đỏ bừng: “Lại dám cướp đồ của tôi, tôi đánh chết cậu!”
Hoắc Dực Thâm nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không ngăn cản.
Khương Ninh dở khóc dở cười, chẳng trách đưa Đậu Đậu đi ra ngoài, hoá ra là bẫy thực thi pháp luật*.
*là hành vi mà các quan chức thực thi pháp luật hoặc đặc vụ của nhà nước xúi giục ai đó phạm một "tội ác" mà người đó khó có thể hoặc không muốn phạm tội.
“Các người làm gì vậy?” Một người phụ nữ mặc áo bông vội vàng chạy đến, kiêu ngạo hét lên: “Chúng chỉ là trẻ con thôi mà, sao các người có thể bắt nạt người khác như vậy, trên đời còn có công lý không!”
Hoắc Dực Thâm im lặng, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía bà ta.
Tiếc là người phụ nữ không quan sát, vẫn không ngừng mắng mỏ, thậm chí xông lên lôi Đậu Đậu, nhưng bị Cola nhe răng trợn mắt dọa sợ lùi về sau.
“Hay lắm, ngay cả chó cũng ỷ thế hiếp người, mọi người mau đến trả lại công bằng cho tôi.”
Khương Ninh đi lên trước, một chân đạp người phụ nữ ngã sõng soài.
Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vừa định giả vờ kêu la khóc lóc, ai ngờ trên cổ đã có thêm một chiếc dao sắc bén: “Cứ như ai cũng không phải là trẻ con vậy, nếu bà đã không làm người, xúi bậy chúng ra ngoài cướp đồ, vậy thì đừng trách chúng tôi dạy thay bà!”