Cola sợ bị bỏ rơi, không những đi theo từng bước không rời mà còn ngậm sợi dây thừng trong miệng: Đến đây, con sen giúp em buộc dây.
Hoắc Dực Thâm đưa Đậu Đậu, cô không có lý do gì không đưa Cola, vì vậy cô quyết đoán mang theo.
Đến tầng 17, vừa hay thấy hai ba con nhà họ Chung bước ra, trên tay cầm một con dao chặt củi.
Bọn họ cũng đến núi Phượng để chặt củi, thế là vừa hay đi ra ngoài cùng nhau.
Khương Ninh không muốn lãng phí thiên phú của chó con, đi xuống tới dưới tầng cô dịch chuyển xe trượt tuyết ra lắp đặt.
Ừm, hình như không biết.
Chung Bình chủ động lên tiếng: “Để tôi thử xem."
Anh ấy không biết đóng xe trượt tuyết, nhưng anh ấy am hiểu vật lý và cơ học, biết hai bên tác động như thế nào mới có thể tiết kiệm công sức và giảm ma sát.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy đeo dây da vào cổ chó con: "Có thể sửa lại xe trượt tuyết một chút, đến lúc đó càng có thể tiết kiệm được sức lực hơn, có thể kéo thêm nhiều củi hơn."
Vừa nói, đã nói cho Khương Ninh biết nên sửa đổi như thế nào.
Nhìn thấy chó kéo xe trượt tuyết, ba Chung bỗng có hứng thú: "Đợi khi quay về, tôi cũng nghĩ cách làm một chiếc, đến lúc đó đi ra ngoài cũng tiết kiếm được sức hơn."
Ở nhà không có chó, nhưng người có thể thay thế vị trí của chó, cũng còn tốt hơn là vác trên vai về.
Thực ra con trai cũng làm được một cái ròng rọc nhưng đột nhiên nó bị đông cứng và mắc kẹt, vẫn là chó con oai phong.
Chó chăn cừu có thể lực tốt, sức bật mạnh, đeo xong dây thừng là giống như pháo cỡ nhỏ xông ra ngoài.
Đậu Đậu kinh ngạc, vội vàng co cẳng đuổi theo: “Cola đợi tao với.”
Chó con còn chưa thích ứng với xe trượt tuyết, tư thế đi cũng khá kỳ, luôn cảm thấy như có thứ gì đó kéo mình từ phía sau, phản ứng bản năng ngoảnh đầu lại muốn cắn.
Nhưng cái này lại là do con sen làm, phải đi ra ngoài kéo gỗ nữa.
Cố nhịn, không cắn!
Tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, đi sang trái nghiêng sang phải, như thể đang nghĩ cách thích ứng với gông xiềng trên cơ thể.
Chó chăn cừu có chỉ số IQ rất cao, chưa kể sau khi được người huấn luyện khai sáng, chỉ số IQ của nó không phải những con chó bình thường có thể so sánh được, nó nhanh chóng tìm được đường đi ra, không bao lâu đã thích ứng với gông xiềng trên người nó, thậm chí còn quay đầu đi ngược lại, kêu với Khương Ninh: "Gâu!"
Dường như muốn nói: Con sen, nhanh lên đây, anh kéo em!
Sợ nó mệt mỏi, Khương Ninh không dám bảo nó kéo.
Chó con cố chấp, đòi kéo cô đi hóng gió bằng được.
Cuối cùng Khương Ninh không còn cách nào khác, thế là đành phải đặt Đậu Đậu lên xe trượt tuyết: "Mày kéo Đậu Đậu chơi đi."
Xem thường nó đúng không? Kéo cho con sen nhìn!
Thế là, chó con kéo xe trượt tuyết dẫn đường, Khương Ninh cùng nhóm người đi theo phía sau.
Chung cư có rất nhiều con mắt đang theo dõi, nhưng lại ngây ra không ai dám đụng chạm đến tầng 18.
Đây là một nhóm ác quỷ giết người không chớp mắt, lần trước tòa nhà 8 không có mắt bị tầng 18 dùng súng bắn đinh làm bị thương, bị nhiễm trùng uốn ván chết rồi.
Nghe nói người đàn ông đó còn là người yếu nhất ở tầng 18, người phụ nữ cầm dao tàn nhẫn hơn, ngoài ra còn có một người đàn ông khác giỏi bắn súng.
Haizz, không đụng được, không đụng vào được đâu!
Thuận lợi kéo một hồi, Cola dừng lại, quay đầu nhìn Đậu Đậu: Xuống đi!
Đậu Đậu tưởng nó mệt rồi nên vội vã xuống khỏi xe trượt tuyết.
Ai mà ngờ, nó lập tức chạy đến trước mặt Khương Ninh: Nào, con sen, đến lượt chị đấy.
Nhiệt tình khó từ bỏ, con sen Khương có lòng thử kiểm tra chó con, thế là đứng lên thật.
Chó con dang rộng bốn cái chân và xông nhanh về phía trước.
Nếu không phải Khương Ninh kéo lấy dây thừng thì người đã sớm bay ra ngoài từ lâu rồi.
Thế là đám người Hoắc Dực Thâm trơ mắt nhìn chó con nhất kỵ nguyệt trần (*), kéo theo Khương Ninh Ninh chạy nhanh không dấu vết.
(*)一骑绝尘 nhất kỵ tuyệt trần: nghĩa gốc là trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa.
Đậu Đậu bị bỏ rơi trợn to hai mắt, vội vàng nói: "Anh ơi, chúng ta đuổi theo nhanh lên!"