Chó chăn cừu có sức chịu đựng cực kỳ tốt, bốn chân chạy nhanh như gió.
Chưa kể thân hình cường tráng, tư thế mạnh mẽ, có thể chạy dễ dàng trên mặt băng, thỉnh thoảng còn tránh những xác chết đông cứng một cách chuẩn xác.
Chỉ là, nó không biết núi Phượng ở đâu nên rất dễ đi sai hướng.
Khương Ninh sợ nó không nhớ: “Là chỗ lần trước chúng ta bắt heo ở đó.”
À, không những có heo mà còn có cả thỏ rừng!
Sau khi chó con nhận được lời nhắc nhở thì dứt khoát điều chỉnh phương hướng, chỉ nửa tiếng sau đã đến chân núi Phượng.
Đến thật là sớm, núi Phượng vẫn chưa có một bóng người.
Rừng tre ở lưng chừng núi, Khương Ninh không muốn lãng phí thời gian chờ đợi dưới chân núi, liền dắt chó con leo lên đỉnh núi.
Tre không chịu được lửa nên những người sống sót sẽ ưu tiên chặt gỗ.
Chính vì vậy, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ cây cối dưới chân núi đều đã bị đốn hạ, thỉnh thoảng còn gặp phải những xác chết đông cứng.
Mấy xác chết đông cứng này có thể là bị bọn cướp tấn công rồi giết chết để cướp củi, hoặc cũng có thể là bị đồng bọn phản bội giết hại, cơ thể bị đóng bởi một lớp băng, trông cực kỳ kinh khủng.
Nhưng đâu còn cách nào khác? Không có củi lửa thì sớm muộn cũng bị chết cóng, vậy nên những người sống sót vẫn phải liều mạng mà tới.
Tuyết kết thành băng khiến cho đường lên núi vô cùng khó đi, hơn nữa còn phải kéo thêm xe trượt tuyết nên phải mất một thời gian mới đến được rừng tre.
Cây cối trên núi đều đã bị đông chết, cành cây phủ đầy băng tuyết.
Cô mặc quần áo giữ nhiệt, mặc dù cơ thể không lạnh nhưng tay, chân và mặt thật sự rất lạnh luôn.
Khương Ninh xoa tay, chỉ muốn lấy cưa điện từ trong không gian ra để chặt tre cho nhanh, rồi sau đó quay về ổ chăn để ngủ tiếp.
Đáng tiếc, mọi người có thể lên núi bất cứ lúc nào nên cô không dám mạo hiểm, mà chỉ có thể cầm chiếc cưa sắt Lục Vũ đưa cho, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống chậm rãi cưa cây.
Dùng cưa sắt cũng cần phải có kỹ thuật, nếu không lưỡi cưa sẽ rất dễ bị gãy.
Chỉ có mỗi một chiếc cưa sắt này, nếu mà hỏng thì sẽ rắc rối to.
Phải biết rằng, không phải ai cũng có thể lấy ra một chiếc dao chẻ củi hoặc một con dao giết heo, hầu hết chỉ dùng những con dao phay làm bếp thông thường.
Ha ha, đừng nói tới chẻ củi, đập một củ tỏi còn có thể gãy dao đó.
Khương Ninh ngồi xổm xuống, đầu tiên là đập vỡ lớp băng bám trên bề mặt cây tre, sau đó từ từ đẩy cưa...
Cola có vẻ sợ cây tre đổ xuống sẽ đập vào con sen nên nó nhảy dựng lên dùng móng vuốt ôm lấy thân tre.
Sợ nó gây cản trở, Khương Ninh đẩy nó ra: "Không cần giúp tao đâu, mày chỉ cần canh gác ở bên cạnh tao là được rồi, đề phòng người khác đánh vào đầu tao."
Con chó lưỡng lự từ chối, nó có thể vừa ôm thân tre vừa canh gác mà.
"Nếu mày còn không tránh ra, tao sẽ cưa vào bụng mày đấy."
Nội tâm của chó con bị tổn thương nặng nề: "..."
Khương Ninh cưa thân tre thành hai đoạn, lấy dao chặt bớt cành cây, rồi lại cưa mỗi đoạn ra khoảng hai mét để dễ vận chuyển.
Lúc này đã có người sống sót lên núi.
"A, có một con chó!"
Đầu tiên là hắn khiếp sợ, sau đó hắn chạy nhanh lên, phấn khích đến nỗi lạc cả giọng: "Đúng thật là một con chó mập!"
Chó mập Cola: "Gâu!"
Béo cái mả bố mày, đây là cơ bắp, cơ bắp đấy!
Bọn họ cực kỳ phấn khích khi thấy chỉ có một người phụ nữ trong rừng tre, hơn nữa nhìn qua còn rất trẻ, trong tay lại còn cầm một cái cưa sắt. Nếu có thể lấy được một cái cưa sắt thì từ nay về sau bọn họ sẽ không cần phải lo lắng về việc đốn củi nữa.
Còn có con chó mập này nữa, nhìn bề ngoài thì ít nhất cũng phải sáu bảy mươi cân, toàn thịt là thịt, thịt thơm quá đi!
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của những bóng người đang đến gần, Khương Ninh không chút hoang mang, rút đường đao ra, cười nhẹ với bọn họ: "Mấy người đoán xem, vì sao chỉ có mình tôi và một con chó được nuôi béo mập như vậy ở đây?"
Lời cô vừa nói ra, ngay lập tức khiến mấy người đó sửng sốt.
Đúng vậy, trong khi có rất nhiều người đang chết đói như thế, tại sao cô lại có thể nuôi được con chó béo mập như vậy?
Khương Ninh không nói lời nào, chỉ cười quỷ dị nhìn bọn họ.
Ánh mắt cô lạnh như băng nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, như thể đang suy nghĩ, bộ phận nào thì nhiều thịt hơn vậy.