Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 180

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 180 -

Da gà của tất cả mọi người đều đã nổi lên, tầng 18 đúng là không dễ chọc, bọn họ còn đáng sợ hơn cả thế lực Hắc Ác.

Nhưng mà, Khương Ninh cũng không định kết thúc, cầm đao đi về phía Hạ Chí An.

Hạ Chí An bị dọa đến hai chân run lên: "Tiểu, Tiểu Khương, các cô đây là đang giết người đấy, phạm, phạm pháp đấy!"

"Thì ra, ông cũng biết là phạm pháp à?" Khương Ninh cười như không cười, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Ông mang mấy người Vu Thanh Thanh ra để đổi lương thực, lại trong ngoài phối hợp với đám bảo kê thu thức ăn, lẽ nào không phải là phạm pháp?"

"Không phải, đây chỉ là hiểu nhầm thôi."

"Vậy à, hay là mở cửa nhà ông ra xem đi, xem xem trong đó có bao nhiêu vật tư?"

Hạ Chí An còn muốn giảo biện, nhưng Khương Ninh lại không có kiên nhẫn nghe, đâm một nhát vào người ông ta.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Không đâm vào tim ông ta, mà đâm về phía bả vai: "Có phải ông nghĩ mình có chín mạng hay không? Hết lần này đến lần khác nhắm vào tầng 18. Ai cho ông sự tự tin nghĩ rằng chúng tôi sẽ không dám lấy mạng chó của ông?"

Nói xong túm cổ áo ông ta, vứt mạnh ra cửa sổ.

Bây giờ là cực hàn, chứ không phải là mùa nước lũ.

Rơi từ tầng 16 xuống, sẽ chết người.

"A a a. . ."

Vợ của Hạ Chí An hét thất thanh, từ cầu thang vội lao đến, hét lên với Khương Ninh: "Chúng mày điên rồi, sao dám giết người hả, tao muốn báo cảnh sát bắt chúng mày súc sinh, súc sinh!"

"Được thôi, để cho cảnh sát đến xử lý, xem chồng bà ăn chặn như nào, câu kết với đám thế lực Hắc Ác ra sao."

"Bà chính nghĩa như vậy, có ngon thì đừng ăn bánh bao dính máu." Khương Ninh cảm thấy khôi hài: "Không muốn ông ta chết, lúc ông ta vi phạm pháp luật, sao bà không ngăn cản đi?"

Dám giết Hạ Chí An, cô sẽ không để lại tai họa ngầm: "Ngồi đây khóc, không bằng trông đống vật tư dính máu trong nhà cho tốt đi, ăn một bữa thiếu một bữa."

Sắc mặt vợ Hạ Chí An thay đổi, mà đôi mắt của đám người còn sống sót thì sáng lên.

Đúng vậy, Hạ Chí An không đáng làm người, vật tư cất trong nhà phải vơ vét hết chia cho bọn họ.

Không muốn nhìn thấy đám người tham lam lại hèn nhát này, Khương Ninh quay người rời đi.

Trong đám người, không biết ai kêu lên: "Cô giết bọn họ rồi, đến lúc đó bọn họ đến báo thù, chúng tôi phải làm sao?"

Đúng vậy, bọn họ không muốn chết thảm giống như tầng 15,16.

Đối với hành động của đám người Khương Ninh, bọn họ chẳng những không cảm kích, lại còn không ngừng oán trách.

"Là Hạ Chí An cho các người dũng khí, hay là đám người bảo kê thu phí thức ăn kia khiến các người cảm thấy tôi dễ tính hơn bọn họ?"

Khương Ninh lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ: "Đầu óc bị cực hàn đông cóng rồi à? Ai không muốn sống có thể đứng ra, tôi có thể giúp mấy người."

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức không người nào dám lên tiếng.

Quay người, lên tầng.

Vừa về đến tầng 18, dưới tầng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi tức giận.

Khương Ninh nghe một lúc rồi định về phòng, nhưng lại phát hiện con chó ngậm một cái túi, gắng sức kéo lên tầng.

Trương Siêu và Lục Vũ cũng vậy, tay trái cầm túi gạo, tay phải cầm vũ khí, giống như trúng giải lớn vậy, miệng cười đến tận mang tai.

Đúng vậy, bọn họ không có cơ hội lên trận nên cùng với đám người còn sống sót cướp nhà Hạ Chí An, bên trong đúng là chất đống khá nhiều vật tư.

Cola kéo túi bột mì năm cân, Lục Vũ và Trương Siêu ôm hai mươi cân gạo về.

Khương Ninh: ". . ."

Cola kéo cái túi đến trước mặt cô: Sen à, đây là lương thực mà em mới giao đấy nhé.

Đám người dở khóc dở cười, cuối cùng chia đều gạo và bột mì, đến cả nhà họ Chung cũng có phần.

Mặt khác, tầng 18 trả lại vòng tay gia truyền cho bà Chung.

Không ngờ tầng 17 đã tạo thành thói quen với tầng 18, mới khiến bọn họ mượn đồ phải trao đổi thứ đáng tiền.

Từ lúc bắt đầu, tầng 18 không định lấy thật, chỉ cần bọn họ có thành ý, đồ có thể trả về.

Chuyện ngày hôm nay, nhà họ Chung không giúp gì, nhưng thái độ của họ đã rõ ràng như vậy rồi.

Còn hai nhà kia, hờ hờ. . .

Bình Luận (0)
Comment