Bà Chung giục cả nửa ngày, cuối cùng mỗi nhà đưa một cân bột sắn.
Cùng lúc đó, Chung Bình tặng cho tầng 18 một chiếc xe đạp tự chế, phần đuôi có thêm trang bị phát nhiệt, chỉ cần lên xe đạp cật lực thì có thể phát điện, khiến cho ống nhiệt tản nhiệt nóng.
Vừa có thể vận động rèn luyện sức khỏe, lại có thể làm tăng độ ấm trong phòng.
Chung Bình đẩy mắt kính, cười rất lịch sự nói: "Tôi vẫn đang tìm phụ kiện, đến lúc đó có thể sửa thành máy sạc điện."
Tầng 18 ngày nào cũng sống trong nguy hiểm, Khương Ninh cũng không muốn: "Được rồi, xe đạp cứ để đấy đã, lúc nào sửa thành có thể sạc điện thì có thể mang lại cho tôi."
Tiễn Khương Ninh đi, mặt mo của bà Chung không biết để đâu.
"Không ngờ hai nhà cách vách kia lại ích kỷ như vậy, rõ ràng là ở nhà lại trốn không ra, chắc sau này sẽ có chuyện, mấy đứa đi ra đi vào phải cẩn thận, cố gắng ít tiếp xúc với bọn họ."
Đám người bảo kê thu phí thức ăn hôm nay bị đánh bại, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ đến báo thù.
Đúng là tầng 18 có sức mạnh thật, nhưng cũng không phải loại người thánh mẫu đi gửi tình yêu đến cho mọi người.
Hôm nay bọn họ không nói gì, vậy lần sau thì sao?
Nếu thật sự chọc giận bọn họ thì bọn họ hoàn toàn có thể chờ cho tầng 17 bị nước lũ tàn phá hoang tàn xong rồi mới lên.
Nhưng bà Chung không tiện tránh móc trước mặt bọn họ, dù gì thì có ai là không sợ chết đâu?
Bọn họ sợ, tầng 18 không sợ à? Ích kỷ, có lúc sẽ là lá bùa đòi mạng.
Ngày này, mấy nhà ở khu chung cư buồn vui khác nhau.
Nhà của Hạ Chí An bị cướp sạch, đám người còn sống sót bị đè ép đã lâu có cơ hội lật mình, sao lại còn khách sáo với già trẻ lớn bé nhà họ Hạ.
Người cướp được đồ thì chạy đi, người không cướp được thì ra tay đánh đập người nhà họ Hạ, đến quần áo dày bọn họ mặc trên người cũng bị lột mất.
Người tầng 16 đến chậm nửa nhịp đến cọng lông cũng không nhặt được, trở về còn phải nhặt xác thay người của hai tầng trên.
Con mẹ nó phiền chết đi được, sao chiến trường lại chuyển đến tầng 16 rồi?
Bọn họ cũng lắp thêm một cái cửa ở đầu cầu thang.
Khương Ninh trở về tầng 18, Trịnh Vỹ Lệ chờ ở hành lang.
Kéo người vào phòng, cô ấy không hiểu hỏi: "A Ninh, sao em biết được súng của bọn họ là giả?"
"Người ngoài nghề như em đâu nhìn ra được đâu." Khương Ninh cực kỳ thật thà nói: "Nếu như không phải người trong nghề gật đầu, cho em mười lá gan cũng không dám ra ngoài."
Đúng vậy, Hoắc Dực Thâm là người trong nghề, chỉ cần nhìn qua là biết thật hay chỉ là đồ chơi dùng để dọa người khác.
Thế nhưng, Trịnh Vỹ Lệ lại cảm thấy có chỗ nào đấy không được đúng cho lắm: "Cậu ta đứng đằng sau, đến một câu cũng không nói, hai người truyền tin cho nhau kiểu gì?"
Khương Ninh câu hỏi của cô ấy làm cho ngơ ngác, một lúc sau mới tỏ vẻ đương nhiên nói: "Chúng ta ở cùng một tầng, có tình cảm cùng trải qua sống chết nhiều lần, lẽ nào mọi người không nhìn ra được?"
Ba đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía Khương Ninh, vẻ mặt ý tứ sâu xa.
"Em giỏi." Trịnh Vỹ Lệ cái gì cũng dám nói: "Chị ngủ cùng phòng với Lục Vũ, đến bây giờ còn không rõ trong lòng anh ấy nghĩ cái gì này? Chẳng nhẽ em là con giun trong bụng Hoắc Dực Thâm à?"
Lục Vũ bị nhắc yên ngay lập tức thể hiện lòng trung thành: "Vợ, trong mắt anh là em, trong lòng anh cũng là em!"
Chó độc thân Trương Siêu: ". . ."
Anh ấy làm sai cái gì cơ chứ, mà phải chịu bát cẩu lương này!
Khương Ninh đã hiểu, lời của Trịnh Vỹ Lệ có ý khác: "Mọi người. . . có ý gì?"
Lục Vũ kém chút là cùng mặt chung quần lớn lên, cũng không kiêng kị gì hỏi: "Cậu với Hoắc Dực Thâm đã đến bước nào rồi?"
Chắc là về đích rồi.
Khương Ninh cũng không phải đầu đất, mà sau khi trải qua sự tàn khốc của tận thế, nhìn thấy sự ích kỷ, tham lam ở bản tính con người và biến mất, chưa từng nghĩ đến việc yêu đương ở thiên tai tận thế.
Nói khó nghe chút, không muốn xây dựng quan hệ thân mật với người nữa.
Cho dù là Lục Vũ Trương Siêu, có thể làm bạn làm đồng đội, khi gặp được nguy hiểm có thể vai kề vai tác chiến, nhưng sẽ không cùng ăn cùng ở với bọn họ.
Đấy là khu vực an toàn của cô.
Không chỉ là cơ thể, đến cả trái tim cũng cần được thả lỏng.