Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 183

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 183 -

Không biết thì thôi, biết rồi thì không thể làm như không biết.

Nhưng mà, Khương Ninh vẫn hơi nghi ngờ lời của ba người.

Thật sự không phải cô chậm chạp, chỉ là cảm thấy. . . nói sao nhỉ, Hoắc Dực Thâm giống như hơi có ý đó, nhưng hình như lại không phải là kiểu ý đó.

Bây giờ phải làm sao đây?

Anh lại chưa tỏ tình, cô không thể mở miệng nói từ chối trước được chứ?

Biết đâu lại không phải ý đó thì sao!

Ở ngay sát vách, ra thấy vào cũng thấy, mà sau này còn phải lập nhóm đi cùng với nhau, đúng là ngại không biết làm gì cho phải.

Nghe thấy cô nói như vậy, ba người cũng cảm thấy khó xử.

Lục Vũ phát biểu tuyên ngôn của tình yêu: "Yêu một người, ánh mắt không thể nào giấu được, hay là bọn tôi thăm dò giúp cậu?"

Khương Ninh hơi phiền nói: "Không cần, để mình tự xác nhận."

Về đến nhà, buồn bực ngã xuống giường.

Khương Ninh sờ mặt mình, đúng là đẹp, nhưng cũng không phải đẹp xuất sắc, Hoắc Dực Thâm thật sự để ý đến cô?

Cảm giác nếu như không gặp tận thế, cô và anh hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.

Vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, bộ đàm vang lên giọng nói: "A Ninh, hôm nay muốn đấu tập không?"

Khương Ninh nghĩ một chút rồi trả lời: "Có."

Phải tìm cơ hội làm rõ, rốt cuộc thì anh có ý đó với cô hay không.

Thay quần áo, đến 1801 trình diện.

Khương Ninh vừa đấu tập, vừa âm thầm quan sát, trong lúc đấu tập còn cố ý xém chút ngã.

Hoắc Dực Thâm tay mắt lanh lẹ, vô thức ôm eo đỡ cô dậy: "Có tâm sự?"

"Không."

"Cảm thấy cô không tập trung, chú ý tập trung tinh thần, lại lần nữa."

Khương Ninh thề, thật sự cả người anh tràn ngập hơi thở cương trực nghiêm nghị, cho dù ôm eo cô cũng không có chút hành động vô lễ hoặc ánh nhìn mờ ám nào.

Có hơi không cam lòng, cô mượn cớ dạy Đậu Đậu nấu ăn để ở lại.

Mấy lần đột nhiên ngoái nhìn, chỉ thấy Hoắc Dực Thâm ở phòng khách huấn luyện chó, không chút phân tâm.

Lục Vũ đúng là không đáng tin, nói cái gì mà yêu một người không thể giấu được, sẽ âm thầm chú ý đến đối phương.

Vớ vẩn, đã nói ba người đấy nghĩ sai rồi!

Một trận hiểu nhầm, cuối cùng Khương Ninh cũng yên tâm, không nhịn được thở một hơi thật dài.

Tắt bếp gas, cô xới thức ăn ra đĩa, quay người phát hiện Hoắc Dực Thâm đang nhìn cô.

Khương Ninh bị doạ xem chút làm rơi đĩa trên tay, khích động nói: "Anh nhìn tôi làm gì!"

Nói xong, hình như lại cảm thấy quá hung dữ, ngại ngùng cúi đầu đến mức có thể đào ra một cái hố lớn.

Hoắc Dực Thâm chỉ chỉ ngoài cửa sổ phòng bếp: "Hình như tuyết lớn rồi."

Khương Ninh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như. . . đúng thật là như vậy.

Mắt của anh là mắt gì vậy, cách xa như vậy cũng nhìn thấy!

Sau khi từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Đậu Đậu, Khương Ninh mang chó về nhà.

Bây giờ thần kinh cô hơi căng thẳng, cứ cảm thấy Hoắc Dực Thâm không có ý tốt.

Tối nằm trong chăn ấm, lật qua lật lại không ngủ được.

Khó khăn lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy Hoắc Dực Thâm đột nhiên tỏ tình với cô, cái kiểu tỏ tình mà không thể từ chối được ấy, sau đó không gian bị phát hiện. . .

Tỉnh lại, tim hoảng hốt.

Ba ngày liên tiếp, Khương Ninh không những quan sát anh lúc đấu tập, lúc huấn luyện chó cũng quan sát, kết quả quan sát cái cóc khô.

Nói là không có thì trực giác phụ nữ lại nói với cô hình như có chút.

Tóm lại mông lung, giày vò Khương Ninh liên tục mất ngủ.

Do dự không phải là tính cách của cô, đưa chó về phòng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu nói với Hoắc Dực Thâm: "Có phải anh thích tôi không?"

Hoắc Dực Thâm không vội trả lời mà nhìn cô thật lâu mới nói: "Có chút."

Tim Khương Ninh, thình thịch đập liên hồi.

"Thật ra tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chưa từng nghĩ đến việc tìm người kết hôn, sống một mình cũng rất tốt."

Hoắc Dực Thâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Khương Ninh, rất xin lỗi đã khiến cô bối rối. Nếu như cô đã không có ý đó, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, hy vọng cô không có băn khoăn gì."

Bình Luận (0)
Comment