Không ngờ anh lại sáng suốt như vậy, cô không nhịn được thở nhẹ một hơi: "Anh rất tốt, sẽ tìm được người thích anh."
"Ừ, cô cũng vậy."
"Vậy, sau này chúng ta vẫn lập thành một đội?"
"Đương nhiên, nếu như cô không ngại."
"Đương nhiên là tôi không ngại, anh là đồng đội tốt nhất trong tầng 18."
Nói ra rồi, trong lòng Khương Ninh cũng thoải mái chút ít.
Nhưng cùng với đó cũng có chút tiếc nuối, nếu như tận thế không xảy ra, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua anh.
Đưa mắt nhìn Khương Ninh trở về phòng, Hoắc Dực Thâm quay người mở cửa, phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.
Tận thế không có điểm dừng, thật ra anh không nghĩ đến việc tỏ tình với Khương Ninh, dù sao anh còn mang theo em gái, ai cũng không biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ngờ cô lại mở lời trước.
Trong đời lần đầu tiên rung động với con gái, cứ như vậy bị dập tắt.
Mở cửa, Đậu Đậu nhào đến: "Anh trai."
Hoắc Dực Thâm cúi đầu, trong ánh mắt thâm thuý tràn đầy dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Hôm nay có tự học không đấy?"
"Tự học rồi, nhưng có mấy chữ không hiểu, em có thể đi hỏi chị không?"
"Không hiểu chỗ nào, anh dạy em."
. . .
Sau khi nói ra, người vô cùng nhẹ nhõm.
Khương Ninh ngủ nướng bù cho hai ngày trước mất ngủ.
Đánh răng rửa mặt, mới đi ra khỏi không gian, lờ mờ nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào không ngừng.
Vừa mở cửa, ngẩng đầu thì thấy Hoắc Dực Thâm cũng cùng lúc đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh như thường, cô cười chào anh: "Chào buổi sáng."
Thật ra trong lòng hơi chút ngượng ngùng.
Hai người ở đầu cầu thang nghe ngóng, đám người bảo kê thu phí lương thực lại đến.
Lần này không phải vì lương thực, mà là trả thù một cách trần trụi, mạnh mẽ đá mở cửa của đám người may mắn còn sống sót.
Biểu cảm của Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: "Kẻ đến không thiện."
Sớm đoán được sẽ có ngày này, Khương Ninh trở về phòng cầm vũ khí.
Bọn họ đúng là biết chọn ngày, ba người Trịnh Vỹ Lệ đã đi núi Phượng chặt củi từ sớm, hai ngày trước cha con nhà họ Chung bắt đầu đến đơn vị mới trình diện.
Phải giành giật thời gian với tận thế, nhân viên nghiên cứu đều ăn uống ngủ nghỉ ở đơn vị, nửa tháng mới có thể về nhà một lần.
Mẹ Chung cũng đi trình diện rồi, hai ngày trước bắt đầu nhặt xác.
Hôm qua đến mười mấy người, trừ thi thể chất đống ở trên mặt băng, còn phải vào từng toà nhà dọn dẹp, dùng xe lôi đến nơi tập chung xử lý thiêu để tránh gây ra ôn dịch hoặc là bệnh khác.
Có thể thấy chính phủ đang tích cực chống thiên tai.
Hiện tại, tầng 18 chỉ còn Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm là có thể đánh, với một con chó chiến đấu.
Khương Ninh có dự cảm không tốt, cảm giác bọn chúng đến có chuẩn bị, mặc áo chống đạn, nhốt chó vào phòng.
"Gâu, gâu, gâu!"
Cola bị lừa nôn nóng không yên, liều mạng cào cửa: Sen kia, nhanh mở cửa ra!
Sen, sen ơi! ! !
Nếu không mở cửa, nó sẽ bắt đầu đập đấy.
Khương Ninh đi ra, Hoắc Dực Thâm cũng cùng lúc khoá cửa, Đậu Đậu bị nhốt ở trong.
"A Ninh, cô ở đây, trông chừng Đậu Đậu giúp tôi."
Hoắc Dực Thâm cúi đầu, nạp đạn lên nòng.
Khương Ninh cũng lấy súng ra: "Điều gì đến thì sẽ đến không tránh được, anh không bảo vệ được tất cả mọi người."
Hoắc Dực Thâm run lên: "Được."
Hai người đi xuống tầng dưới, đám người kia đã mở được cửa của tầng 16.
Bà Chung ở tầng 17 vô cùng lo lắng, bên cạnh có thêm một người đàn ông cầm gậy, là Tằng Niên Luân chủ phòng 1703.
"Tiểu Khương, bọn chúng đến rồi, phải làm sao bây giờ?"
Tin tức của đám người này thật nhanh nhạy, cha con nhà họ Chung âm thầm rời đi, bà Chung chỉ nói chuyện này với tầng 18, còn lại không ai biết chuyện bọn họ không ở nhà.
Hết lần này tới lần khác ba người Trịnh Vỹ Lệ cũng không ở nhà, chỉ còn lại Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, mà đối phương đến mười mấy người.
Khương Ninh nhìn liếc qua Tằng Niên Luân, không nói gì.
Ngược lại là Tằng Niên Luân có hơi xấu hổ, chủ động giải thích nói: "Lần trước nhà tôi ra ngoài tìm vật tư."