Khương Ninh bảo bà Chung về phòng khóa cửa, sau đó nói với Tằng Niên Luân: “Đi thôi.”
Đi tới đầu cầu thang mở cửa, Khương Ninh vừa muốn bước ra ngoài, ai ngờ Hoắc Dực Thâm đột nhiên kéo cô một cái, ngăn cô xuống lầu trước.
Khương Ninh đang xếp hàng lên sân khấu thì lại bị ép lùi xuống, "...”
Ừm, cảnh sát đặc nhiệm có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, xung phong thu hút hỏa lực là thượng sách.
Nhưng hiện tại đã không còn trật tự, người dám xung phong xông lên phía trước gần như đã tuyệt chủng, huống chi trong tay đối phương có hàng nóng thật, còn có bao nhiêu tạm thời vẫn chưa biết.
Sống chết trước mắt, Khương Ninh thu hồi suy nghĩ lui về phía sau.
Pằng, pằng, pằng...
Mới đi chừng mười bước, thanh âm rung trời vang lên.
Đối phương không bàn võ đức, hơn nữa dư thừa đạn dược, không nói hai lời liền nổ súng, mục đích giết chết lầu 18 không để lại người sống.
Hoắc Dực Thâm di chuyển rất cẩn thận, từ tầng 16 bắn lên có góc độ lệch so với góc nhìn, viên đạn hoặc bắn vào lan can, hoặc là bắn vào trong tường, cũng không bắn trúng chân Hoắc Dực Thâm.
Đúng vậy, anh chỉ lộ chân ra.
Tiếng súng vang lên đồng thời, bà Chung kinh hoàng hô lên: “Cẩn thận!”
Pằng!
Lầu 17 đồng thời vang lên tiếng súng.
Hoắc Dực Thâm không hổ là chuyên gia, lực giật súng tương đối lớn, cánh tay Khương Ninh chấn đến tê dại, nhưng thành công bắn trúng.
Lúc xuống lầu, cô lặng lẽ rút đường đao ra vài tấc, mặt đao bóng loáng phản chiếu hình ảnh Tằng Niên Luân đột nhiên giơ đao đâm vào lưng cô...
Cô không quay đầu lại, tay phải cầm súng vòng qua nách trái bắn, không bắn trúng tim nhưng bắn trúng bụng.
Tằng Niên Luân kêu thảm thiết, ôm bụng liên tục lui về phía sau, bị bà Chung xông tới vung gậy lên đầu.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, gã lảo đảo vài bước ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Hoắc Dực Thâm nhanh chóng vọt tới cánh cửa thứ hai, mà tầng 16 vừa vặn cạy mở cánh cửa thứ nhất, giơ súng xông lên lầu...
Đột nhiên, một nắm đấm hạ xuống, sương mù dày đặc không ngừng phun ra.
“Lựu đạn!”
Không biết ai hô lên, mọi người sợ tới mức xoay người lui về phía sau.
Sương khói gay mũi, sặc đến nghẹt thở chảy nước mắt, nhất thời tầm mắt không rõ.
Hoắc Dực Thâm nắm lấy cơ hội giơ súng bắn.
Liên tục nổ mấy phát súng, kèm theo tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh lại lâm vào tĩnh mịch.
Khương Ninh đứng ở cầu thang: “...”
Bây giờ cô có nên xuống không? Cảm giác không có cơ hội phát huy.
“Á…”
Dưới lầu đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng đánh nhau da thịt va chạm.
“A Ninh, em không sao chứ?”
Giọng nói sốt ruột của Trịnh Vỹ Lệ vang lên.
“Em không sao, mọi người thì sao?”
Trương Siêu thở hồng hộc: “Giải quyết hết rồi!”
Ba người đi ra ngoài từ lúc trời tờ mờ sáng, hơn nữa còn mang theo xe trượt tuyết, định đi sớm về sớm, ai ngờ vừa đến dưới lầu liền nghe thấy tiếng súng vang lên.
Vì thế, bọn họ ném củi xuống chạy lên trên.
Dưới kia đã có mấy người chết, đám còn sống thì chỉ lo đề phòng trên lầu, muốn tìm cơ hội tiếp tục xông lên, hôm nay không phải mày chết thì là tao sống.
Dù thế nào bọn chúng cũng không nghĩ tới, bị người khác ám sát từ phía sau!
Trịnh Vỹ Lệ mạnh mẽ, hạ đao không chút lưu tình.
Bị cả trên cao lẫn dưới thấp tấn công, chỉ lo đầu không để ý đuôi, muốn không chết cũng khó.
Hoắc Dực Thâm ném bom khói, mùi sặc mũi khó ngửi, ba người bịt kín mũi đẩy thi thể ra, ngoại trừ dao ống thép và hung khí, còn sờ được ba khẩu súng.
Chỉ là lắp ra quá thô ráp, vừa nhìn đã biết là do xương đen chế tạo.
Súng, vũ khí có thể giết người bảo vệ tính mạng.
Trương Siêu và Lục Vũ hợp tác bới xác, thiếu chút nữa lột luôn cả quần lót của bọn chúng, tổng cộng tìm được hai mươi sáu viên đạn, cộng thêm đạn trong băng đạn nữa tổng cộng là ba mươi tư viên, mặt khác bọn họ còn tìm được hai sợi dây chuyền vàng lớn ba chiếc nhẫn vàng, hai bao thuốc lá, còn có đồng hồ đeo tay và bật lửa.