Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 186

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 186 -

A a a, cuối cùng lầu 18 cũng có vũ khí hạt nhân, để xem tên khốn kiếp nào còn dám xông lên lầu, bắn rớt đầu bọn họ!

“A Vũ, chúng ta phải kiên cường!”

“A Siêu, chúng ta cố lên!”

Ừm, có vũ khí trong tay, có cả thiên hạ!

Hai người trong nháy mắt như được bơm máu gà, cảm giác sống lưng trở nên vững vàng không chịu nổi.

Từ hôm nay trở đi, ông đây gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!

Đáng tiếc, không ai quan tâm đống tưởng tượng tràn đầy nhiệt huyết của hai người, Trịnh Vỹ Lệ bịt mũi xông lên, thấy Tằng Niên Luân ngã xuống đất chảy máu không ngừng, kinh ngạc nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Khương Ninh rút đao, “Bị bọn bảo kê thu phí thức ăn mua chuộc, đâm sau lưng chúng ta một nhát.”

“Đừng, đừng giết tôi.” Sắc mặt Tằng Niên Luân trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi cầu khẩn: “Tôi cũng không muốn đâu, nhưng bọn chúng bắt con tôi uy hiếp tôi, nếu không phối hợp, con tôi sẽ không có cơ hội trở về.”

“Mạng của con trai anh là mạng, mạng của bọn này không phải là mạng sao?”

Đụng chuyện là lại làm rùa đen rúc đầu cũng thôi đi, bình thường thì mong tầng 18 bảo vệ, lúc mấu chốt lại giơ đao đâm tầng 18, nếu không phải Khương Ninh nhận ra vấn đề, để ý đề phòng nhiều hơn, không chừng sẽ chết ở trên tay gã.

Phòng 1703 không chỉ có Tằng Niên Luân, Trịnh Vỹ Lệ đi qua đạp cửa, giận dữ quát: “Người bên trong nghe đây, nếu mấy người không đi ra, tôi sẽ làm thịt anh ta!”

Lục Vũ ốm yếu duỗi chân, giẫm lên vết thương chảy máu ồ ạt của Tằng Niên Luân.

Thật sự coi lầu 18 là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, không quan tâm hiềm khích lúc trước đấy à? Nghĩ gì thế, hừ!

Tằng Niên Luân kêu thảm thiết.

Trương Siêu cơ thể yếu ớt chê anh ấy giẫm không đủ, lại cho thêm một đá.

Hừ, A Ninh của tầng 18 là người gã có thể bắt nạt à? Đâm sau lưng à, sao gã không đòi lên trời luôn đi.

Trong tiếng đạp cửa rung trời, cuối cùng cửa phòng 1703 cũng mở ra, người phụ nữ đỏ mắt, mặt ả tràn đầy hoảng sợ và tức giận.

Cô chạy ra hành lang, ôm Tằng Niên Luân bị thương khóc lên: “Ông xã, ông xã anh sao rồi?”

Tằng Niên Luân đã cực kỳ suy yếu: “Bà xã, đều tại anh vô dụng, không cứu được A Bảo.”

A Bảo là con trai của hai người, bị bọn bảo kê thu thức ăn trói đi.

Vợ của Tằng Niên Luân tức giận đến cực điểm, mắng chửi đám người Khương Ninh: “Mấy người còn có nhân tính hay không, tại sao lại muốn giết chồng tôi?”

Tại sao? Mọi người bị lời nói của ả làm cho khiếp sợ.

“Chồng cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâm lén sau lưng, thì ra chúng tôi không bị đâm chết cũng là lỗi của chúng tôi đấy à?”

“Nếu không phải tại mấy người, con tôi cũng không bị bọn họ bắt đi, đều là do các người hại, hiện tại mấy người lại còn muốn giết chồng tôi, các người mới là một bọn giết người vô nhân tính!”

“Con trai cô bị bắt thì chồng cô có thể giết tôi à?” Khương Ninh cảm thấy khôi hài: “Nếu chồng cô dám giết tôi, tại sao tôi không thể đánh trả?”

Lục Vũ tức giận: “Mấy người không có năng lực bảo vệ nó, tại sao lại đổ hết lên đầu bọn tôi?”

“Lúc lắp cửa trước bằng inox, bọn này cũng đã bảo mấy người cân nhắc cẩn thận, thân thiết với lầu 18 sẽ nguy hiểm, lúc ấy mấy người nói như thế nào, sau thì lại làm như thế nào?”

Đám người Trương Siêu tức giận không thôi: “Gặp phải nguy hiểm, chúng tôi chịu chết ở phía trước, các ngươi làm rùa đen rúc đầu không chết được, hiện tại ngay cả con trai bị bắt cũng phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chúng tôi, sao không trách mình hèn nhát vô dụng?

Các người không có can đảm đối nghịch với bọn họ, đâm lén sau lưng chúng tôi thì lại rất giỏi đấy, thì ra tầng 18 dễ bị bắt nạt lắm à?”

Vợ Tằng Niên Luân điên loạn: “Là các người, đều là do mấy người, nếu không chúng tôi sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo này!”

Bình Luận (0)
Comment