Bởi vì Khương Ninh nhất quyết không đồng ý nên mỗi người phòng 1803 lấy một chút, những thứ còn lại xem như tài sản chung, nhất trí giao cho cô giữ, sau này có cơ hội lại mang đi đổi lấy vật tư.
"Hai nhà dưới lầu thì sao?"
Trịnh Vỹ Lệ bực mình: "Lát nữa chúng ta đi xuống dưới cạy cửa nhà bọn họ ra, đuổi hết đi để khỏi phải buồn nôn như ăn phải ruồi."
Trương Siêu như có điều suy nghĩ: "Còn nhà họ Chung?"
Nhà họ Chung khá tốt nhưng hai nhà đó lại rất mưu mô.
"Chúng ta không xen vào chuyện của người khác, chỉ cần bảo vệ tốt tầng 18 là được."
Muốn được voi đòi tiên? Trên đời không có chuyện hời như vậy đâu.
Thế nhưng chuyện hôm nay đã cho tầng trưởng tầng 18 một bài học, sau này đi ra ngoài phải thật cẩn thận, đừng để người bên ngoài chú ý đến.
Trịnh Vỹ Lệ mở miệng: "Sống chết có số, nếu ngày nào đó tôi bị bọn họ bắt được, mọi người tuyệt đối không được ngốc nghếch tới cứu."
"Tớ cũng thế." Trương Siêu tỏ thái độ kiên quyết: "Dù sao tớ chỉ có một thân một mình, chết rồi cũng không ai nhớ thương, mọi người đừng rơi vào bẫy, cái mạng tiện của tớ không đáng đâu."
Lục Vũ ôm Trịnh Vỹ Lệ: "Bà xã, cho dù có chết, anh cũng muốn chết chung với em."
Khương Ninh quát bọn họ: "Nói vớ vẩn cái gì đấy, đều ngại sống lâu quá phải không?"
"Đúng đó, mấy lời này có thể là điềm xấu, chúng ta phải sống đến một trăm tuổi, nhìn thấy thiên tai chấm dứt, thế giới một lần nữa khôi phục như xưa."
Đến khi Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm rời đi, Trịnh Vỹ Lệ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Củi của chúng ta đâu?"
Vội vàng đi xuống dưới lầu, ra ngoài nhìn thì đâu còn bóng dáng của thanh củi nào nữa?
Trịnh Vỹ Lệ chống nạnh, gào lên với mấy người sống sót ở tầng trệt: "Ai lấy củi của bà đây rồi hả? Nếu không muốn chết thì trong vòng nửa tiếng phải giao ra, tôi có thể xem như chưa từng có gì xảy ra, nếu không đừng trách tôi lần lượt chỉnh đốn từng nhà một!"
Số củi này do ba người bất chấp nguy hiểm mang về, há có thể để người khác lấy không.
Gào xong, quay lên lầu nghỉ ngơi.
Lục Vũ canh thời gian, nửa tiếng sau xuống lầu lấy củi.
Không cần phải nói, củi thật sự đã được trả lại, chẳng qua là ném ngoài hành lang.
Chạy mấy chuyến, không thiếu một thanh củi nào.
Khương Ninh cực kỳ cảm khái, tầng 18 thật sự là tiếng xấu lan xa.
Củi chỉ là chuyện nhỏ, kế tiếp phải chỉnh đốn đám người này như thế nào đây?
Khương Ninh biết hang ổ của bọn chúng ở trong nhà, không phải người tốt lành gì, cuối cùng đều chết hết.
Đám người này có băng đảng, hình như tên là băng Đồ Long.
Đừng hỏi vì sao Khương Ninh nhớ rõ ràng như vậy, kiếp trước cô tận mắt nhìn thấy bọn họ bị xét xử công khai, sau đó toàn bộ đều bị xử bắn.
Thế nhưng đó là chuyện của mấy tháng sau, cách bây giờ vẫn còn lâu.
Kiếp trước, bọn chúng không chỉ thu lương thực thay phí bảo kê mà còn cưỡng bức phụ nữ, giết hại công chức, tóm lại là làm vô số chuyện ác, tội lỗi chồng chất.
Người sống sót khổ không thể tả, cảnh sát dẫn đội trị an đi điều tra, kết quả...
Sau đó, chính phủ phải điều động vô số cảnh sát vũ trang tinh nhuệ, thậm chí cả quân đội đi tiêu diệt băng Đồ Long.
Ngoài những tên đã chết trong cuộc vây bắt của chính phủ, có tới ba, bốn trăm tên bị xét xử công khai, tốn nửa tiếng cũng chưa đọc hết hành vi phạm tội, tóm lại là dù có đánh chết một nghìn lần cũng không quá đáng.
Chuyện này đã trôi qua hơi lâu, Khương Ninh nhớ lại nhiều lần, không ít tin tức quan trọng hiện lên trong đầu.
Chạng vạng tối, cô cố ý thay sang một bộ quần áo cũ rách rưới, không quên báo với Trịnh Vỹ Lệ một tiếng: "Em ra ngoài đi dạo."
Trịnh Vỹ Lệ lo lắng: "Em ra ngoài làm gì?"
"Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, em ra ngoài nghe ngóng tin tức, biết người biết ta mới có thể đánh thắng trận này."
"Chị đi với em."
"Hai người quá gây chú ý, em ra ngoài nghe ngóng một chút trước, nếu thật sự không có cách nào thì bàn thêm."
"Vậy cũng được, em nhớ cẩn thận."