Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 194

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 194 -

Anh ấy tính toán rằng, nếu mỗi ngày tầng 18 đạp một giờ thì lượng điện tạo ra có thể duy trì hoạt động trong vòng 24 giờ.

Sạc điện năm tiếng là có thể sử dụng được 24 giờ, nếu siêng năng hơn còn có thể sạc đèn pin hoặc điện thoại di động nữa.

Tuy có sạc năng lượng mặt trời nhưng trời rất lạnh, không có ánh nắng mặt trời, mấy ngày nay bầu trời đều xám xịt, có khi hai ba ngày sạc vẫn không được.

Mà sử dụng điện thoại di động trong thời tiết cực lạnh này, nó không chỉ tiêu tốn bộ nhớ mà còn cực kỳ tốn pin nữa.

Đề xuất này của Chung Bình tương đương với việc gia đình nhà họ Chung cung cấp thiết bị, tầng 18 có nhiệm vụ giữ gìn và vận hành, tất cả mọi người cùng chung tay hợp tác để bảo vệ sự an toàn của tầng 17 và 18.

Lục Vũ có chút lo lắng: “Nếu như cửa inox bị nhiễm điện, có khi nào nó sẽ bị rò rỉ điện khiến chúng ta bị giật điện không?”

"Không đâu, tôi sẽ lắp công tắc ở hai tầng, khi có điện, đèn báo sẽ sáng, đến lúc ấy mọi người chỉ cần thao tác là được."

Chung Bình tranh thủ trở về cũng không dễ dàng gì, sau khi xác định, lập tức bắt tay vào lắp đặt luôn, có Trương Siêu và Lục Vũ hỗ trợ anh ấy.

Làm việc đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng xong.

Tay vịn cầu thang hai bên bị cắt đứt, dây điện được nối lên tầng 18, công tắc và đèn báo cũng được lắp đặt xong xuôi.

Trương Siêu và Lục Vũ lặng lẽ ném một miếng thịt mỡ nhỏ lên cửa, quả nhiên ngửi thấy mùi khét lẹt.

Uầy, vậy mà lại thực sự có điện này.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, họ không quên dán một tấm biển cảnh báo bên cạnh: Có điện, cấm sờ, bị điện giật chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!

Trở lại tầng trên, Lục Vũ háo hức muốn thể hiện sức mạnh của mình, anh ấy là người đầu tiên xung phong nhận việc đạp xe, đạp rất nhanh để phát điện.

Mười phút vẫn rất nhẹ nhàng.

Hai mươi phút đã hơi thấm mệt.

Ba mươi phút chỉ muốn lăn ra nghỉ ngơi.

Một giờ sau, anh ấy nằm sấp xuống thở hổn hển: “Siêu, tôi sắp chết rồi.”

Quả nhiên, thể lực kém thì vẫn là kém, dù có tập luyện thế nào cũng vẫn yếu.

Trương Siêu rất có tình người nhắc nhở: "Vũ à, đàn ông chúng ta không thể nói suông được đâu!"

"Được thôi, cậu lên đi."

Một tiếng sau, Trương Siêu cũng nằm sấp xuống theo: "Vũ, thực sự không thể đâu."

Tên khốn Chung Bình này, dám nói đạp xe đạp rất nhẹ nhàng, đúng là lừa đảo mà!

Trịnh Vỹ Lệ nhìn hai người này đã mệt như chó, nhẹ nhàng đi lên, đạp cả tiếng đồng hồ mà chưa đổ một giọt mồ hôi nào: "Các anh sao vậy?"

Hai người câm nín, ơ này... Chẳng lẽ xe đạp còn phân biệt giới tính à?

Đến phiên Khương Ninh đạp, cô trực tiếp dắt xe đạp vào thẳng trong phòng.

Cô ước tính lượng điện do ba người đạp xe phát ra, nên cô lập tức trữ điện vào hộp đựng không gian, sạc khoảng hai mươi phút, kết quả là không cẩn thận lại thành ra sạc quá nhiều.

Nên phải hai tiếng sau, cô mới dắt xe ra ngoài.

Trương Siêu nhìn thấy lượng điện sạc được thì giật nảy cả mình: "An Ninh, cậu đạp bao lâu vậy?"

Khương Ninh giả vờ yếu đuối dựa vào khung cửa: “Tớ không để ý nên đã đạp hai tiếng, suýt nữa tớ đã đạp đến chết rồi, sạc lần này phải dùng được hai ngày đấy, ngày mai đừng đến tìm tớ nhé.”

Hai giờ? Không được, anh ấy phải tăng thời hạn lên một tiếng rưỡi, để sớm ngày thoát khỏi bị chụp cái mũ yếu đuối càng sớm càng tốt mới được.

Trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng, đến tăng hai, hai anh em lén lút chui vào chăn uống rượu vào ban đêm: “Siêu à, Vỹ Lệ còn không thèm đổ mồ hôi, A Ninh vừa ra tay đã đạp hai giờ, còn anh Thâm đạp xe ba giờ mà mắt cũng không thèm chớp nữa. Cậu nói xem, vì sao chúng ta luôn luôn bị xếp bét dí vậy chứ?"

Trương Siêu đau lòng nhấp một ngụm rượu: “Tại sao chúng ta luôn cố gắng như vậy, nhưng lúc nào cũng bị mọi người áp đảo vậy?”

Chẳng lẽ một khi bị áp bức thì cả đời đều bị áp bức?

Không, chúng ta phải đứng lên khởi nghĩa!

"Khởi nghĩa kiểu gì?" Lục Vũ nói thật lòng: "Lúc ở bên ngoài, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại yếu đuối như vậy, tại sao từ lúc đến tầng 18 tôi chưa lần nào có thể ngẩng mặt lên được vậy?"

Trước kia thì không sao, vợ anh ấy rất thích phong cách của anh ấy, nhưng bây giờ… Lục Vũ càng ngày càng cảm thấy cô ấy không thích mình nữa.

Rõ ràng là bắp tay của anh ấy đã to hơn rồi mà.

Hai người tuyệt vọng ngã xuống giường: "Đến cả Cola cũng mạnh hơn chúng ta, cuộc sống này còn gì luyến tiếc nữa?"

Cửa có điện, trong nhà còn có chó, nhưng tầng 18 chưa bao giờ thả lỏng dù chỉ một chút.

Hoắc Dực Thâm bày ra kế hoạch tác chiến: "Đúng là cửa có nhiễm điện, nhưng mọi người có bao giờ nghĩ đến việc họ sẽ bò lên từ ống nước cầu thang dưới tầng không?"

Da đầu của Trương Siêu và Lục Vũ tê dại: "Nếu theo lời anh nói thì bọn họ còn có thể khoan lỗ đi lên nữa à?"

Hoắc Dực Thâm rất nghiêm túc nói: "Cũng có thể."

Mệt mỏi quá rồi, phá hết đi, nhanh lên!

Bình Luận (0)
Comment