Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 192 - Chương 193

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 193 -

Suốt dọc đường đều cảnh giác, đi đường tắt đến khu vực lân cận khu đô thị Lệ An.

Hoắc Dực Thâm cũng không vội tới gần, mà đi dạo quanh một vòng từ xa, sau đó mới dẫn Khương Ninh vào một tòa nhà văn phòng, lấy ống nhòm ra quan sát.

Anh không nhìn chằm chằm vào cổng chính, mà nhìn vào những tòa nhà cao tầng trong khu dân cư: "Có người canh gác chống trinh sát."

Khương Ninh sửng sốt, bảo sao kiếp trước lại có nhiều người đã hy sinh đến vậy, phải trả một cái giá quá đắt mới tiêu diệt được băng Đồ Long, chắc hẳn tên cầm đầu không phải là thế lực đen tối bình thường.

Hoắc Dực Thâm hẳn là người cực kỳ chuyên nghiệp, mới có thể điều tra ra được.

Anh tìm ra mấy cứ điểm khả nghi, tránh đi những cứ điểm này, rồi tiếp tục quan sát lối vào cổng.

Hồi lâu, Khương Ninh thấy anh không nhúc nhích, lúc này mới tò mò hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Xem bọn họ nói chuyện."

"Anh có thể nghe hiểu khẩu hình sao?"

"Hiểu một chút."

Khương Ninh che miệng lại, may mắn là bình thường cô không nói xấu anh.

Nhưng càng nghĩ cô lại càng cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, phàm là cảnh sát đặc nhiệm, khi được cử đi thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt, bọn họ đều cần phải thành thạo rất nhiều kỹ năng khác nhau, chưa kể đến khả năng đọc khẩu hình, thậm chí họ còn có thể là các chuyên gia về quản lý cảm xúc.

Nếu không thì làm sao họ có thể phán đoán chính xác có nên nổ súng để giải cứu con tin khi đối mặt với những tên tội phạm vô cùng hung ác chứ?

Thời khắc này, Khương Ninh cảm giác toàn thân như rét lạnh, cái lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu.

Chẳng lẽ trước mặt anh, cô thật sự không giấu nổi bí mật nào?

Cảm nhận được cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, Hoắc Dực Thâm buông ống nhòm ra, hỏi: "Sao vậy?"

“Anh…” Đầu óc Khương Ninh đông cứng lại nên có chút chậm chạp: “Bọn họ nói cái gì vậy?”

"Muốn ra vào phải có giấy thông hành, còn phải nói ám hiệu."

“Ám hiệu gì?”

"Cái này tôi không hiểu lắm, phải về phân tích lại đã."

Khương Ninh thấy cô mà tin lời anh nói có mà bị điên ấy, vừa nhìn là biết anh cố ý không muốn nói thì có.

"Những người bước vào gần như quay lưng về phía chúng ta, tôi không thể nhìn rõ khẩu hình của họ lắm, nhưng dựa vào tần suất họ mở miệng, có thể suy đoán được là họ đã nói bao nhiêu từ, sẽ mất thời gian để giải mã chúng."

Loáng một cái đã đến chạng vạng, trời hình như càng lạnh hơn.

Trên đường trở về, Hoắc Dực Thâm đột nhiên nói một câu: “Có vẻ mấy ngày nay băng Đồ Long đang có chuyện vui.”

Vẻ mặt Khương Ninh hiện lên vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì vậy?"

"Sắp tới là sinh nhật của ông chủ bọn họ, có rất nhiều người đã chuẩn bị quà tặng rồi, có lẽ sẽ tổ chức rất lớn."

Khương Ninh chỉ có thể cảm thấy may mắn vì mình không phải người đối đầu với anh, loại người này thực sự quá đáng sợ.

Quả thật không sai, sắp tới là sinh nhật của một trong những nhân vật cốt cán của bang Đồ Long, vì vậy chẳng những sẽ tổ chức hoành tráng mà còn đặc biệt.

Mặc dù cô không chứng kiến, nhưng khi nghe thấy bản án công khai thì giận sôi máu, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội tốt nhất.

Những ngày tiếp theo đều sóng yên biển lặng, Khương Ninh không ra ngoài nữa, còn Hoắc Dực Thâm thỉnh thoảng sẽ ra ngoài.

Đêm khuya, có tiếng gõ cửa cầu thang.

Chung Bình đã trở lại, có chuyện muốn thương lượng với tầng 18.

Sau khi nghe được chuyện mấy ngày nay, anh ấy lo lắng đến mức ngủ cũng không được, nên hôm nay cố ý xin nghỉ để quay lại đây.

Anh ấy mang về một hộp lưu trữ điện, hơn nữa còn tự chế tạo một bộ biến tần, có thể lắp trên xe đạp, nó sẽ tự phát điện thông qua quá trình bánh xe chuyển động.

Hộp lưu trữ điện có thể lưu trữ hai mươi kWh điện, nhưng Chung Bình không đến đây để sạc điện thoại di động hay là để thắp sáng: “Chỉ dựa vào cửa inox thì tầng 17 và 18 vẫn không đủ an toàn. Tôi muốn ba cánh cửa ở tầng 17 đều được nối điện, chỉ cần bọn họ dám đến đập phá, chắc chắn sẽ bị điện giật.”

Mọi người tầng 18: "..."

Anh chàng này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!

Nghĩ đến cánh cửa inox bị nhiễm điện, ai cố tình xông vào thì sẽ bị điện giật đến mức tê cả xương, thậm chí còn có thể biến thành chuột nướng.

Trương Siêu tỏ ra nghi ngờ: "Nó thực sự có thể phát điện à?"

"Tất nhiên, nhưng đạp xe sẽ hơi vất vả đấy." Chung Bình thành thật nói: "Bà nội tôi đã lớn tuổi, mẹ tôi ban ngày còn phải đi làm, nên chỉ có thể trông chờ vào mọi người đạp xe phát điện thôi."

Bình Luận (0)
Comment