Lúc tỉnh lại, Khương Ninh nghe thấy tiếng động bên ngoài, mở cửa ra thì thấy Lục Vũ đang vểnh tai nghe động tĩnh dưới lầu: "Sao vậy?"
Lục Vũ cười cười: "Nhà họ Từ ở phòng 1702 hôm qua sống chết không chịu mở cửa, hôm nay không biết bị trúng gió gì mà đi dọn nhà."
Khương Ninh không để ý: "Có lẽ sợ đám người kia quay lại tìm kẻ thù, lo lắng bị liên lụy."
"Dọn đi rất tốt, tránh có thêm mấy người lén lút dính dáng tới bọn xã hội đen kia."
Lục Vũ kể cho cô nghe những gì mình nghe ngóng được: "Vừa mới nghe bà Chung hỏi thăm bọn họ, hình như nhà họ Từ muốn đi đến nơi trú ẩn."
Không sai, chính phủ đã quy hoạch lại nơi trú ẩn để ứng phó với đợt lạnh chưa từng có ập đến miền Nam.
Nhà ở miền Nam không có hệ thống sưởi nên chỉ có thể sử dụng phương pháp sưởi ấm thô sơ nhất.
Rất nhiều người sống sót tụ về nơi trú ẩn, người đông thì ấm, thế nhưng bên trong tràn ngập đủ loại mùi, ngay cả chân tay cũng có chỗ giang ra, đừng nói đến chuyện có chỗ nằm ngủ, có nước nóng tắm rửa....
Không ai có thể sống được nếu không ngủ, nhưng sau ngủ dậy có lẽ trên người chẳng còn sót lại gì.
Dân địa phương cũng không có lương thực dư thừa, huống chi cả thành phố đông người như vậy, vì vậy nơi trú ẩn chỉ mang mục đích giúp đỡ tạm thời mà thôi, quy định người sống sót chỉ được vào đó ở một tháng.
Sau khi hết thời hạn một tháng thì chỉ có thể đến khu vực sưởi ấm công cộng, nhưng khu vực sưởi ấm công cộng chỉ mở hệ thống sưởi vào ban ngày, buổi tối sẽ tắt đi, có thể khiến người sống sờ sờ đông thành tảng băng.
Vì vậy, rất nhiều người thà ra bên ngoài nhận lương thực cứu trợ rồi lên núi đốn củi sưởi ấm cũng không muốn vào nơi trú ẩn, ít nhất trong nhà còn có chăn bông, đốt củi lên cũng có thể ngủ được.
Lục Vũ hỏi Khương Ninh: "Tầng 17 chỉ còn nhà họ Chung, làm sao đây?"
"Trước khi nhà họ Chung chuyển đến, chúng ta đã nói rõ rồi."
Khương Ninh không để lộ biểu cảm gì: "Bây giờ làm gì có chỗ nào không nguy hiểm, để xem nhà họ Chung tự bảo vệ mình như thế nào, không thể cứ mãi trông chờ vào chúng ta được."
Người ở tầng 18 không phải thần, bản thân có thể sống bao lâu còn không biết.
Đang trò chuyện thì Hoắc Dực Thâm mở cửa đi ra: "A Ninh, hôm nay đi thu thập thông tin không?"
Hoắc Dực Thâm cũng không phải người Phong Thành, khu đô thị Lệ An ở đâu cũng không biết, đúng lúc Khương Ninh cũng muốn lần theo dấu vết đến hang ổ của băng Đồ Long nên cô gật đầu đồng ý.
Muốn thu thập thông tin thì không được gây chú ý, Khương Ninh mặc quần áo cũ vào, Hoắc Dực Thâm cũng ngụy trang nhưng mà...
Ặc, anh quá cao, tỉ lệ dáng người lại tốt, đôi chân dài đến nghịch thiên, cho dù có ngụy trang thế nào thì vẫn rất nổi bật.
Khương Ninh tò mò: "Anh cao bao nhiêu?"
"1m89."
Chiều cao này ở phương Bắc cũng rất nổi bật huống chi là ở phía Nam, đúng là rất dễ gây chú ý.
Khương Ninh hơi lo lắng: "Hay là tôi tự đi một mình?"
Khóe miệng Hoắc Dực Thâm giật giật: "Không sao đâu, tôi sẽ không kéo chân cô."
Đã nói đến nước này, Khương Ninh cũng không tiện nói gì thêm, dù sao thân thủ của anh rất lợi hại, cho dù có bị phát hiện cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Vì vậy cô giao mấy con vật nhỏ cho phòng 1803 chăm sóc.
Hắc Ác đã được sinh ra, người sống sót ở chung cư Cẩm Vinh đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh, dù hai người đã ngụy trang nhưng vẫn bị người khác nhận ra.
Không có bất kỳ ai dám tới gần bọn họ.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện đánh nhau hôm qua đã truyền ra ngoài.
Sợ thì vẫn sợ, nhưng lần này bọn họ cực kỳ đồng lòng, tất cả đều hy vọng bọn họ có thể thắng, mặc dù suy nghĩ này rất không thực tế.
Tầng 18 tuy hung dữ nhưng chỉ cần không trêu chọc bọn họ, bọn họ sẽ không lấy mạng người khác, cũng không thu lương thực thay phí bảo kê.
Nếu kẻ thu lương thực thay phí bảo kê bị giết, bọn họ cũng có thể xây dựng quan hệ, dù sao tầng 18 chỉ có mấy người, có thể ăn hết bao nhiêu chứ?
Đáng tiếc, Khương Ninh không hề biết suy nghĩ của bọn họ.
Cho dù cô có biết cũng sẽ không để ý đến, chỉ là một đám người hưởng thụ bóng mát dưới cây cổ thụ mà thôi.
Muốn trông chờ vào bọn họ thì đi ngủ sớm một chút, trong mơ muốn gì được nấy.