Cho dù kiếp trước đã chứng kiến kết cục của bọn họ, nhưng kiếp này ý nghĩa không giống, Khương Ninh vẫn muốn tham gia một lần nữa.
Tầng 18 đã lâu không đi ra ngoài rồi, khi nghe tin về phiên tòa xét xử công khai, mọi người đều rất phấn khích và bày tỏ mong muốn được tham gia.
Đúng là một tình thế tiến thoái lưỡng nan, vì phải có ai đó ở lại để canh chừng.
Bà Chung mỉm cười nói: “Các cháu cứ đi đi, bà ở lại trông nhà là được rồi.”
Vừa hay, hai ba con Chung Bình cũng đang nghỉ phép, ngày thường ở đơn vị họ rất bận rộn, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, đương nhiên là họ phải ở nhà nghỉ ngơi rồi.
Hơn nữa, phiên tòa được tổ chức xét xử công khai, những tên tội phạm tàn ác bị bắn chết ngay tại chỗ, nhà họ Chung đều là người nho nhã nên không thể chịu nổi cảnh tượng đẫm máu này.
Những người ở tầng 18 bắt đầu dao động, người nhà họ Chung đúng là khá yếu ớt, nhưng bây giờ đã được trang bị ba cánh cửa điện, không phải ai cũng có thể tùy tiện đột nhập vào.
Ngoài ra, ở thành phố Phượng không có nơi đóng quân, quân đội trấn áp băng Đồ Long được điều động từ thành phố Quảng Đông lân cận.
Trong thời gian điều tra tội ác của băng Đồ Long, quân đội điều tạm đến đây cũng không hề rảnh rỗi, họ đã tấn công mạnh mẽ và triệt phá thêm một số băng nhóm tội phạm khác, an ninh bên ngoài được cải thiện hơn rất nhiều.
Tầng 18 ở khu Cẩm Vinh tiếng dữ đồn xa, bây giờ cho dù có mở cửa cho họ vào thì họ cũng không đủ dũng khí để bước vào.
Về phần thế lực Hắc Ác bên ngoài, chỉ cần không phải não úng nước, không ai dám phạm tội vào thời gian giới nghiêm, cho nên tầng 18 vẫn rất an toàn.
Thế là cả nhóm nhất trí quyết định sẽ đi xem hiện trường xét xử vào ngày mai.
Không chỉ tầng 18 mà những người may mắn sống sót khác cũng rất phấn khích, họ chứng kiến những việc làm cũng như nỗ lực duy trì trật tự của chính phủ, những người tuyệt vọng này càng có thêm hy vọng về ngày tận thế tồi tệ kia, mong muốn tiếp tục sống sót.
Sống cho đến ngày kết thúc tận thế.
Phiên tòa xét xử công khai bắt đầu lúc 10 giờ, những người ở tầng 18 thức dậy, rửa mặt, chải tóc và ăn sáng lúc 7 giờ, định tiễn băng Đồ Long một chặng cuối.
Nhưng Cola cảm nhận được con sen sắp đi ra ngoài, vì thường bị nhốt trong nhà nên nó cứ dính lấy Khương Ninh như sam, thậm chí khi cô đi vệ sinh nó cũng đi theo.
Rất nhiều người may mắn sống sót đến xem, sen Khương cũng rất lo lắng, sợ rằng lỡ như Cola bị bắt đi mất thì phải làm sao?
Nào ngờ Trương Siêu hào phóng nói: “Nhưng Cola là thành viên của tầng 18, không thể hưởng đãi ngộ đặc biệt được, hơn nữa bây giờ xương cốt ở lưng của chúng ta cũng cứng đờ rồi, cũng có đủ năng lực để đưa Cola ra ngoài chơi.”
Nhìn thấy Hoắc Dực Thâm dắt Đậu Đậu, sao cô có thể để chó một mình trên tầng 18, thế là Khương Ninh đồng ý: “Cola, mang dây đến đây.”
Lại đeo dây dắt à?
Cola cảm thấy tủi thân, nhưng vì được ra ngoài chơi nên nó đành cố nhịn, quay về phòng ngậm dây dắt chó ra.
Sau khi đeo xong, nó không cần sen Khương dắt, tự ngậm sợi dây vào miệng.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cả nhóm người ở tầng 18 đi ra ngoài.
Trước khi đi, Khương Ninh chào gia đình nhà họ Chung, đồng thời lấy khẩu súng đồ chơi của Trịnh Vỹ Lệ trả lại tặng cho Chung Bình, nếu thật sự có người dám tìm lên đây, món đồ chơi này hoàn toàn có thể ứng phó được.
Thành phố Phượng đã bị tấn công bởi các thế lực Hắc Ác từ lâu, đặc biệt là ở các khu xung quanh. Giờ đây, khi biết băng Đồ Long và các nhóm thế lực Hắc Ác bị đưa ra xét xử công khai, những người sống sót đều đổ xô ra đường, những ai có thể tự giữ ấm đều đi ra quảng trường Nhân Dân để chứng kiến kết cục xứng đáng mà bọn tội phạm đáng phải chịu.
Ngoài ra, bọn họ còn nóng lòng muốn biết liệu tài sản bị đánh cắp có được các cơ quan liên quan trả lại cho họ hay không?
Mấy ngày nay, hễ rảnh rỗi là lại có người chạy đến đồn cảnh sát, nhưng vì ở đó không đủ nhân lực nên không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, nên bọn họ càng không thể bỏ lỡ buổi xét xử công khai này, đến nghe xem chính phủ sẽ xử lý các món đồ bị đánh cắp được tìm thấy như thế nào, đó đều là lương thực cứu mạng của bọn họ!