Khu chung cư Cẩm Vinh cũng có rất nhiều người sống sót đi ra ngoài, ai ngờ họ ra đường lại quên coi ngày, vừa bước khỏi nhà đã gặp con chó hung dữ —— Tầng 18 lại ra tác oai tác oái rồi!
Cơ thể to lớn, một gương mặt thiên thần với trái tim ác quỷ và những bước đi vô nhân tính.
Phải điên khùng đến mức nào mới nuôi được một con chó hung dữ lúc nào cũng nhe răng trợn mắt, mỗi khi nhìn thấy con người đều như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nó tới rồi, với dáng đi hình chữ bát, từ xa cũng cảm nhận được khí thế hung hãn của con chó dữ tợn muốn ăn thịt người.
“Bà nội ơi, chó, chó kìa!” Đứa trẻ bị dọa sợ đến mức núp sau lưng bà: “Cháu, cháu sợ!”
Sợ ư? Cola nhếch miệng, tốt lắm, cuối cùng cũng biết sợ rồi, xem tên khốn nào còn dám ăn thịt nó nữa.
Nó nhe răng dữ tợn, cơ thể luôn trong trạng thái tấn công, cảm giác như có thể nhào đến xé xác bọn họ thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Đứa trẻ sợ hãi hét lớn, bà nội ôm đứa cháu bỏ chạy, không quên bịt miệng đứa cháu lại: “Đừng khóc nữa, cẩn thận kẻo thu hút nó đấy.”
Bây giờ đừng nói là gây rối với người tầng 18, ngay cả chó của họ cũng không ai dám đụng vào.
Cảm giác đi hiên ngang như thế này thật sự quá tuyệt vời, Trương Siêu và Lục Vũ bật cười khoái chí.
Nhưng Khương Ninh lại cau mày, ngồi xổm xuống, nhéo miệng chó con rồi nói: “Ai cho mày nhếch miệng? Chó phải có dáng vẻ của chó, đừng có hở chút là bắt chước chiến thần nhếch miệng.”
Cũng trách cô, bình thường khi rảnh rỗi đều ôm Cola xem các video về chiến thần nhếch miệng, ai ngờ cái tốt thì nó không học theo mà chỉ học cái xấu, bây giờ cứ hở một tí là nhếch miệng, người ngoài không biết còn nghĩ nó bị chuột rút đấy.
Haiz, nuôi một con chó có chỉ số IQ cao không hề dễ dàng.
Con sen giận dỗi, Cola áp đôi tai dựng đứng vào người cô.
Sợ nó lại làm bậy, Khương Ninh nắm lấy dây dắt chó dẫn đi.
Đã mấy ngày không ra ngoài, cảm giác không khí bên ngoài thật trong lành, tình trạng chặn đường cướp giật giữa ban ngày đã giảm đi rất nhiều, mặc dù vẫn có người theo dõi trong bóng tối, nhưng cũng không dám manh động.
Cola là chú chó đẹp trai nhất trong khu, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Khiếp sợ, ngưỡng mộ, tham lam……
Nhưng sau khi nhìn rõ chủ nhân của nó là ai, đột nhiên không còn ai có ý đồ với nó nữa.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từ thiên đường đến địa ngục, những người sống sót đã phải trải qua rất nhiều điều, nhìn thoáng qua đã có thể thấy nhóm người này không dễ đối phó, nếu không biết tự lượng sức mình thì bọn họ chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.
Cùng là con người nhưng có số phận hoàn toàn khác nhau, điều họ hy vọng nhất vào thời điểm này là có thể lấy lại được lương thực.
Quảng trường Nhân Dân cách đó không xa, nhưng đi bộ trên mặt băng rất khó khăn, khoảng mười giờ mới đến được đó.
Hiện trường chật kín người, đầu người ở khắp nơi. Trong thời tiết lạnh ẩm giá rét âm bốn mươi mấy độ này, những người sống sót ai nấy đều quấn chặt như đầu gấu, chỉ để lộ ra mí mắt.
Bên ngoài có các quân nhân tay cầm vũ khí để đảm bảo an ninh, bên trong có cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm, trật tự hiện trường vẫn khá tốt, không ai dám gây rối.
Mặc dù vậy, Khương Ninh vẫn không quên nhắc nhở đồng bọn: “Cẩn thận kẻo bị móc túi, coi chừng túi quần và giỏ xách.”
Nói xong, cô đặt túi xách của mình ở phía trước.
Con chó đảo mắt nhìn khắp nơi, nhìn chằm chằm đám đông với ánh mắt cảnh giác, cơ thể dán chặt vào người Khương Ninh, giống như muốn bảo vệ con sen.
Sau khi đi nửa vòng quảng trường, cô tìm được một vị trí khá xa nhưng ở trên cao, lặng lẽ chờ đợi đại hội xét xử bắt đầu.
Hơn chục chiếc xe tải lớn tiến vào quảng trường một cách chậm rãi và trật tự, trong năm chiếc xe phía trước là các tù nhân mặc áo bảo hộ màu đỏ cam, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng đi xuống trước. Tiếp đến là những tù nhân mặc áo bảo hộ màu vàng cam, số lượng cũng khá đông.
Khương Ninh nhìn thấy số lượng người nhiều hơn kiếp trước, quả nhiên không thể đánh giá thấp lực lượng nhân dân báo cáo.
Tù nhân mặc áo đỏ cam, hôm nay sẽ bị xử tử.
Tù nhân mặc áo vàng cam sẽ bị đưa đi làm thợ mỏ.
Đại hội khai mạc sắp bắt đầu, ngoài các lãnh đạo quân sự, những nhân vật quan trọng của đoàn chính quyền thành phố cũng có mặt, chứng tỏ họ rất xem trọng vấn đề tiêu diệt tội ác.
Vị lãnh đạo phát biểu, kể lại những cực khổ mà người dân đã phải chịu đựng từ khi thiên tai đến nay, nhiều lần nghẹn ngào xúc động.
Dù bất cứ lúc nào, đất nước này sẽ không bao giờ bỏ rơi bất cứ người dân nào của mình, họ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nền văn minh và ngọn lửa của nhân loại.
Ngay sau đó, một người phụ trách đồn cảnh sát bước lên khán đài……
Cục trưởng Lăng?
Là người đàn ông đã cầm bộ đàm và quyết định muốn điều tra thư khiếu nại tối hôm đó sao?